CHƯƠNG : DADDY THẬT LÀ GIỎI
Nhưng soái ca Kiều chỉ xem đây là một nét bút hỏng. Nhớ từ nhỏ đến lớn, sức khỏe của bé rất tốt, ăn uống ngon lành, số lần bị ốm cũng chỉ đến được trên một bàn tay, lần này lại ngã ở đây.
Nhưng soái ca Kiều không dám nói cho daddy và mami biết sự thật. Nếu để bọn họ biết được lý do tự nhiên lại hoang đường thái quá như vậy, laptop nhất định sẽ rời bé ra đi.
Vì vậy hai ngày qua, soái ca Kiều đều tương đối yên tĩnh, ngoan ngoãn uống thuốc rồi ngủ không nói một lời nào, để tránh bị Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật hỏi lại không biết phải trả lời thế nào.
Chờ Kiều Tiểu Bảo hoàn toàn khỏe mạnh thì đã là hai ngày sau. Dưới sự điều trị của Slater, Kiều Tiểu Bảo khôi phục rất tốt, hoạt bát vui vẻ như trước đây, không có gì khó chịu cả.
Kiều Minh Anh nằm trên ghế ở sân thượng, thảnh thơi phơi nắng. Mấy ngày nay cô rất lo lắng cho chuyện của Kiều Tiểu Bảo, bây giờ vừa rảnh rỗi, cô thậm chí lười động tới một ngón tay.
Đây mới là cuộc sống cao cấp của người lười chứ.
Kiều Minh Anh thoải mái nheo mắt lại, ánh mắt trời chiếu xuống làm gương mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm trắng trẻo. Có cành lá che hết nửa nên ánh nắng cũng không chiếu thẳng xuống cô.
Lúc này, cửa trang viên mở ra, một chiếc Ferrari màu đỏ bắt mắt và một chiếc Maserati lái vào trong trang viên, dừng ở bãi đỗ xe. Sau đó có hai người bước xuống.
Đó là Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm cùng Lê Hiếu Nhật lớn lên từ nhỏ.
“Ngọn gió nào thổi hai cậu chủ tới đây vậy? Người nhà các cậu đồng ý thả cho các cậu một con đường sống rồi à?” Lê Hiếu Nhật đang đánh gôn thì nhận được điện thoại của Đặng Chiến, sau đó lại thấy bọn họ bước vào.
“Đương nhiên là ngọn gió thơm của người đẹp rồi.” Trong ba người, Đặng Chiến là phóng đãng bất kham nhất, hơn nữa yêu thích người đẹp, không thể kháng cự lại được tất cả những cô nữ sinh có vẻ ngoài xinh đẹp cộng thêm dáng người tốt.
Trong sáng, tình cảm, ngượng ngùng, thanh cao, không có dạng nào mà Đặng Chiến chưa chơi qua.
So sánh ra, Tô Thành Nghiêm là một kẻ si tình, yêu một người có thể yêu tới năm năm thậm chí còn lâu hơn, nhưng không dễ dàng thể hiện ra tình cảm của mình.
Theo cách nói của Đặng Chiến chính là trong nóng ngoài lạnh.
“Vào đi.” Hai tay Lê Hiếu Nhật đút trong túi, nghiêng người tránh móng vuốt của Đặng Chiến, sau đó đi vào trong biệt thự.
“Đúng rồi anh, anh không biết bây giờ đám người trong nhà em và Thành Nghiêm quản phiền tới mức nào đâu. Mỗi ngày đều nhắc ở bên tai em chẳng khác nào Đường Tăng chuyển thế vậy. Em chỉ mong có một Pháp Hải tới thu bọn họ đi thôi.” Đặng Chiến vừa ngồi xuống đã không nhịn được mở miệng oán trách.
Chị Lâm rót trà cho bọn họ xong đi xuống. Tô Thành Nghiêm cầm lấy một chén trà, lại không có nhiều cảm xúc về lời Đặng Chiến nói: “Thế thì không bằng cậu nói tự mình đi thu bọn họ cho rồi. Đường Tăng có thể cùng một thế giới với Pháp Hải được à? Cậu đọc sách thế nào vậy.”
Đặng Chiến bĩu môi nhưng không quá để ý: “Không phải đều giống nhau sao? Trong chúng ta, người có thành tích tốt nhất chính là anh chúng ta. Có anh ấy ở đây, cho dù em không học cũng có thể không cần thi lại môn nào cả.”
“Cậu thì giỏi rồi. Người có đáp án mà không chép, kết quả nộp giấy trắng còn bị ba mẹ đánh một trận là ai thế nhỉ?” Lê Hiếu Nhật hờ hững xé vết sẹo của anh ta rồi rắc muối lên trên.
“Thật tổn thương. Dù sao em cũng bị đánh quen rồi. Bọn họ không đánh, em còn cảm thấy trong lòng không thoải mái đấy.” Đặng Chiến cầm một chén trà lên uống một hớp, hoàn toàn là giải khát.
“…” Lê Hiếu Nhật.
“…” Tô Thành Nghiêm.
“Đúng rồi anh, anh biết không? Lần trước em và Thành Nghiêm ăn trong một quán nướng, anh đoán xem Thành Nghiêm thấy gì?” Đặng Chiến cố ra vẻ huyền bí nhưng Lê Hiếu Nhật lại chẳng có cảm xúc gì, thoạt nhìn cũng không hứng thú.
Đặng Chiến đau buồn than khẽ một tiếng. Thật chẳng thú vị gì cả. Sao không chịu phối hợp một chút chứ.
“Thành Nghiêm thấy một em bé nhìn giống hệt với anh khi còn nhỏ! Anh nói có phải kỳ lạ không? Anh chưa có con trai, làm sao có thể có người giống anh chứ…”
“Daddy cứu mạng!” Đặng Chiến đang nói rất hăng say, đúng lúc Tô Thành Nghiêm đang suy nghĩ có nên nhét chén trà vào trong miệng anh ta hay không, đột nhiên Kiều Tiểu Bảo xông vào, giọng điệu non nớt nói.
Điều này thật giống như sét đột nhiên bổ trúng đỉnh đầu của Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm vậy.
Dad… daddy à?!
Đứa trẻ ở đâu ra vậy?!
Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm vừa quay đầu lại đã thấy Kiều Tiểu Bảo sải đôi chân ngắn nhỏ, trong tay cầm gì đó, chạy thật nhanh về phía Lê Hiếu Nhật.
Phía sau còn có đội trưởng đội tuần tra thở hổn hển đuổi theo.
“Daddy, chú kỳ quái này muốn bắt bảo bối đi bán đấy!” Đôi mắt to đầy vẻ đáng thương của Kiều Tiểu Bảo chớp chớp, làm nũng với Lê Hiếu Nhật, lên án hành vi của đội trưởng đội tuần tra mà không hề cảm thấy dáng vẻ mình nũng nịu như vậy có vấn đề gì.
Thời điểm cần thiết, dựa vào cây to daddy này hóng gió cũng tốt lắm, trong lòng soái ca Kiều thầm nghĩ như vậy.
Đội trưởng đội tuần tra đuổi tới với vẻ mặt khó coi. Anh ta làm gì có lá gan mà dám bán cậu chủ nhỏ chứ? Rõ ràng là cậu chủ nhỏ suýt nữa phá hỏng xe của anh ta, còn tháo huy hiệu của đội tuần tra bọn họ ra, cầm đi chơi đấy.
Vào lúc Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm đang vô cùng khiếp sợ, Lê Hiếu Nhật đặt tay ở sau lưng Kiều Tiểu Bảo, vỗ nhẹ vài cái an ủi: “Không sợ, có daddy ở đây, daddy bán bọn họ luôn.”
Anh nói dứt lời, nhìn đội trưởng đội tuần tra, thấy sau lưng anh ta đổ mồ hôi lưng nhưng vẫn ưỡn ngực, thẳng lưng.
Kiều Tiểu Bảo thầm giơ ngón cái, daddy thật là giỏi!
Vẻ mặt đội trưởng đội tuần tra càng thêm khó coi, trong lòng chỉ cảm thấy oan uổng. Anh ta thật sự không có muốn bán cậu chủ nhỏ đi mà!
Lê Hiếu Nhật cảm thấy có thứ rơi vào trong lòng mình. Anh cúi đầu nhìn, thấy trong tay Kiều Tiểu Bảo không biết đang cầm thứ gì đó.
“Bảo bối, đây là cái gì?” Lê Hiếu Nhật giơ ngón tay chọc chọc vào nắm tay nhỏ của Kiều Tiểu Bảo. Bàn tay anh lộ rõ từng khớp xương hình thành sự đối lập rõ nét với bàn tay nhỏ mềm mại đầy thịt của Kiều Tiểu Bảo, chọc vào thấy mềm mềm, cảm giác rất tuyệt.
Kiều Tiểu Bảo nhìn đồ vẫn luôn bị mình nắm chặt ở trong tay, cũng không e ngại, mở lòng bàn tay ra đưa đồ tới trước mặt Lê Hiếu Nhật, đôi mắt to chớp chớp, cười vô cùng giảo hoạt: “Đây là thứ mà bảo bối rất vất vả mới lấy được từ trên chiếc xe cực ngầu kia xuống đấy. Bảo bối muốn lấy cái này làm móc khóa treo trên túi sách.”
Bé nói xong còn dùng bàn tay nhỏ cầm lấy một hòn đá giống như huy hiệu đặt ở dưới ánh đèn quan sát, huy hiệu ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống lộ ra khí thế trang nghiêm.
Cái gì? Móc khóa à? Đội trưởng đội tuần tra vừa nghe xong thì suýt nữa nôn ra máu. Huy hiệu của anh ta là tượng trưng cho vinh quang, anh ta thật vất vả mới có được đấy. Thành viên trong cả đội tuần tra cũng chỉ có một cái này thôi.
Khi ở trại huấn luyện, chỉ người có biểu hiện xuất sắc nhất mới có tư cách nhận được huy hiệu.
Cái trong tay của Kiều Tiểu Bảo là do bé cố kéo xuống từ trên chiếc xe tuần tra đã cải tạo lại. Phải biết thứ này được gắn rất chặt đấy, ai biết lại bị bàn tay nhỏ bé của Kiều Tiểu Bảo kéo xuống, còn thật sự để bé kéo xuống được nữa chứ!!
Tập thể thành viên trong đội tuần tra chỉ có thể đứng ngây ra trong gió…
Lê Hiếu Nhật nhìn đồ trong tay Kiều Tiểu Bảo mà dở khóc dở cười. Con của anh đúng là quá tinh mắt, cái gì cũng không muốn, lại muốn một thứ thoạt nhìn không bắt mắt nhưng có ý nghĩa sâu sắc.
“Cậu chủ, cái này…” Gương mặt đội trưởng đội tuần tra nhất thời đau khổ. Nếu cậu chủ cứ nhất quyết tặng huy hiệu của anh ta cho cậu chủ nhỏ, vậy chẳng phải là…
Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm nhìn qua, muốn biết Lê Hiếu Nhật sẽ giải quyết chuyện này thế nào.