CHƯƠNG : BA BẠO LỰC GIA ĐÌNH VỚI MẸ SAO?
Nếu là trước kia thì anh sẽ phủ nhận câu nói nhàm chán này, bởi vì trước đó anh không chắc chắn mình có ở trong lòng Kiều Minh Anh hay không, sự kiêu ngạo và tự tôn của anh không cho phép anh cưới một người phụ nữ không yêu mình.
Nhưng hiện tại, Lê Hiếu Nhật nhìn khuôn mặt đáng yêu của Kiều Tiểu Bảo, bé đang phồng má ăn nhóp nhép, trong lòng tràn đầy ấm áp, sau đó lại nhìn Kiều Minh Anh vô tư cắm cúi ăn uống không để ý đến hình tượng thì anh nhíu mày lại, cô gái này dẫn theo con trai anh chạy trốn nhiều năm như vậy, nói thế nào thì anh cũng phải thu chút lãi mới được.
Sao anh có thể không cưới cô chứ?
Mặc dù có rất nhiều suy nghĩ đan xen nhưng Lê Hiếu Nhật vẫn không thay đổi sắc mặt: “Tạm thời vẫn chưa có ý định này.”
Kiều Minh Anh nghe xong thì ngón tay khựng lại, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu nhưng vẫn giả vờ không thèm để ý, tiếp tục ăn.
Đặng Chiến cong khóe môi, anh nhìn Lê Hiếu Nhật giống như đang nhìn một quái vật: “Anh, anh không nhầm chứ? Tiểu Bảo đã lớn như vậy, anh và Kiều Minh Anh lại không kết hôn thì sẽ ảnh hưởng đến đứa bé đó?”
Tô Thành Nghiêm cũng ra vẻ khó hiểu, bọn họ thấy rất rõ tình cảm Lê Hiếu Nhật dành cho Kiều Minh Anh, nhưng hiện tại Lê Hiếu Nhật nói như vậy là có ý gì đây?
Không thể không nói, chẳng ai đoán được Lê Hiếu Nhật đang nghĩ gì.
“Cậu cảm thấy ở nước C này thì sẽ có ảnh hưởng gì sao?” Lê Hiếu Nhật nói rất tự tin, anh ngồi bên cạnh bóc vỏ tôm cho Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo, tay dính đầy nước sốt cũng không nhíu mày.
Đặng Chiến nuốt nước miếng, nhìn con tôm chắc béo trước mặt, rất muốn hỏi Lê Hiếu Nhật học cách bóc vỏ tôm lúc nào vậy!
Anh trai của anh, trước kia đừng nói bóc vỏ tôm, ngay cả vỏ quả quýt cũng lười đụng tay vào.
Người này có còn là anh trai của anh không, chẳng lẽ là loại đàn ông vừa có con đã lập tức thay đổi trong truyền thuyết?
Nhưng Lê Hiếu Nhật không có sai, ở nước C, ai dám đối nghịch với anh chứ?
“Nhưng anh không lo lắng những người đàn ông ngoài kia để ý Kiều Minh Anh sao?” Tô Thành Nghiêm nói trúng tim đen, Kiều Minh Anh nhìn thế nào cũng giống cô gái chừng hai mươi tuổi, cho dù đi đến nơi nào cũng thu hút sự chú ý của người khác.
Nếu Lê Hiếu Nhật không lo lắng thì mới là lạ đó.
Lê Hiếu Nhật liếc Kiều Minh Anh một cái, trong đầu nhanh chóng xuất hiện khuôn mặt của Lục Cung Nghị và Thần Ngôn.
Không phải anh không lo lắng, mà rất có lòng tin với bản thân.
“Có rất nhiều anh đẹp trai theo đuổi mẹ, nhưng bảo bối sẽ dẫn mẹ cùng nhau trốn nhà theo trai!” Kiều Tiểu Bảo sợ những lời Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm nói không kích thích được Lê Hiếu Nhật, lại nói ra một câu khiến người khác vô cùng kinh ngạc.
Khuôn mặt bé xíu đáng yêu rất nghiêm túc, tay béo múp cầm lấy một cái muỗng, dễ thương đến mức làm người khác muốn xịt máu mũi.
Phụt.
Đặng Chiến không nhịn được cười, đưa tay nhéo mặt nhỏ Kiều Tiểu Bảo: “Vậy con định mang theo mẹ trốn nhà theo trai à? Ba của con rất lợi hại đó.”
Lê Hiếu Nhật trầm mặt xuống, người khác còn chưa đào góc tường của anh mà con trai anh đã muốn tự tay đào góc tường nhà anh rồi.
Lê Hiếu Nhật buồn bực trong lòng.
Kiều Tiểu Bảo nhìn Đặng Chiến, dùng nĩa xiên một con tôm béo chắc đã được bóc vỏ, bỏ vào miệng: “Không thể nói cho chú được, nói với chú thì ba sẽ biết, Tiểu Bảo và mẹ không chạy trốn được.”
Kiều Minh Anh nhìn Tiểu Bảo với ánh mắt “Bảo bối thật thông minh”, cô ăn uống càng vui vẻ.
“Kiều Quân Minh! Con còn muốn đào góc tường của ba sao?” Lê Hiếu Nhật không nhịn được nữa, nếu không phải vì đau lòng thì anh nhất định sẽ gõ mấy cái lên trán nhóc.
“Mẹ! Chú này thật là hung dữ!” Kiều Tiểu Bảo buông dao nĩa trong tay xuống, nhảy xuống ghế đi tới bên cạnh Kiều Minh Anh.
Chú? Đặng Chiến cố nhịn cười không nhìn vẻ mặt Lê Hiếu Nhật, bị con trai gọi mình là chú, trong lòng Lê Hiếu Nhật chắc chắn là sụp đổ rồi.
“Ngoan nào ngoan nào, bảo bối, đừng chấp nhặt với chú, có lẽ bây giờ người ta đang ở thời kỳ mãn kinh.” Kiều Minh Anh giống như đang an ủi Kiều Tiểu Bảo nhưng từng câu từng chữ như đang mắng Lê Hiếu Nhật.
Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm liếc nhau, ăn ý cầm lấy đĩa của mình lùi vào một góc, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, không tham gia vào cuộc chiến ở bên này.
“Kiều Minh Anh! Có phải em ngứa da đúng không?” Boss Lê Hiếu Nhật nổi giận.
“Sao vậy? Anh thử đụng đến tôi xem? Tôi sẽ kiện anh bạo lực gia đình!” Kiều Minh Anh trừng mắt lại, ôm lấy Kiều Tiểu Bảo.
Lê Hiếu Nhật bỗng cười lên, vô cùng quyến rũ: “Bạo lực gia đình? Bây giờ tôi sẽ cho em thấy thế nào là bạo lực gia đình!”
Anh nói xong thì nắm cổ tay Kiều Minh Anh muốn kéo cô lên lầu.
Kiều Tiểu Bảo cũng không đuổi theo, nhìn bóng lưng Lê Hiếu Nhật lôi kéo Kiều Minh Anh rời đi thì che miệng nhỏ cười ha ha.
“Tiểu Bảo, con không định đi theo xem ba làm gì mẹ sao?” Đặng Chiến đến bên cạnh Kiều Tiểu Bảo ngồi xổm xuống nhìn nhóc.
Kiều Tiểu Bảo kiêu ngạo nhấc cằm: “Con mới không đi đâu, chú muốn đi xem thì cứ việc nói thẳng, Tiểu Bảo sẽ không khinh thường chú.”
Chỉ là chê cười chú mà thôi.
Đặng Chiến xấu hổ sờ mũi, bị Kiều Tiểu Bảo nhìn ra suy nghĩ nên có chút xấu hổ, nhưng da mặt dày lại có chỗ tốt: “Ai nói, chú chỉ lo lắng ba của con sẽ đánh mẹ của con mà thôi, Tiểu Bảo nghĩ xem nếu ba của con bạo lực gia đình với mẹ, vậy thì mẹ của con sẽ rời khỏi ba tàn bạo của con, chẳng lẽ Tiểu Bảo không muốn có em gái sao?”
Kiều Tiểu Bảo nghiêng đầu tự hỏi, Đặng Chiến nói rất có lý khiến nhóc không thể phản bác được!
“Vậy chúng ta nên làm thế nào?”
“Đương nhiên là đi ngăn cản hành động bao lực của ba con rồi!” Đặng Chiến dụ dỗ từng bước, một chút nữa là lừa được Tiểu Bảo rồi.
“Chú, chú nghĩ Tiểu Bảo là đồ ngốc sao? Nếu bây giờ chúng ta lên đó thì nhất định sẽ thê thảm hơn!” Kiều Tiểu Bảo ghét bỏ liếc Đặng Chiến một cái, sau đó ngồi xuống sô pha bên cạnh, chân ngắn nhỏ đung đưa trên không, cậu nhóc rất đắc ý.
Tô Thành Nghiêm nhìn Đặng Chiến thất bại thì khóe miệng mỉm cười.
Đứa con của anh trai anh đúng là rất thú vị mà.
Khoảng một tiếng sau, Kiều Minh Anh xuống lầu, một tay cô vịn vào tường, tay kia thì đỡ eo, tư thế đi vô cùng kỳ lạ.
Cô vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng, suy nghĩ một chút thì biết đó chắc chắn không thể là lời nói hay ho gì rồi.
Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm thấy dáng vẻ này của Kiều Minh Anh thì cực kỳ khiếp sợ, anh trai anh thật là lợi hại, không ngờ còn có thể làm cho Kiều Minh Anh không đi nổi luôn rồi!
Trong mắt Kiều Tiểu Bảo đầy vẻ nghi ngờ, chẳng lẽ ba thật sự đánh mẹ sao?
Kiều Minh Anh xuống lầu dưới ánh mắt đầy sâu xa của Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm, cô đi đến ghế sô pha rồi từ từ ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đầy mồ hôi, bởi vì đau đớn cho nên vẻ mặt nhăn nhó.
Chậc chậc chậc, quả nhiên là có vấn đề.
Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm liếc nhau, vẻ đều hiểu rõ.
Kiều Minh Anh ngồi xuống sô pha, cô đau đến mức nhe răng, trong lòng không ngừng mắng chửi, Lê Hiếu Nhật chết tiệt!
Lúc đầu cô nghĩ Lê Hiếu Nhật sẽ đánh mình, không ngờ tên cầm thú kia lại đưa cô vào phòng tập thể thao, để cô chạy trên máy chạy bộ suốt một tiếng!!!
Một tiếng đó!
Khi đó cô thật sự cho rằng mình sẽ chết trên máy chạy bộ!