CHƯƠNG : HÌNH NHƯ MẸ GHEN RỒI
Lê Hiếu Nhật cau mày, ánh mắt tràn đầy thất bại và chán nản.
“À ồ, hình như mẹ ghen rồi.” Kiều Tiểu Bảo cầm kính viễn vọng ngồi trên sân thượng biệt thự: “Ba là đồ ngốc mà, không phải cứ đuổi theo giải thích là tốt ngay sao, còn luẩn quẩn ở trong đó làm cái gì chứ?” Kiều Tiểu Bảo vừa nhìn vừa lẩm bẩm, Dạ Nhất bên cạnh cảnh giác quan sát xung quanh, bảo đảm an toàn cho nó.
“Ôi, Bảo Bảo sốt ruột chết rồi! Dạ Nhất, ai thả người phụ nữ này ra thế?” Vừa trông thấy Diệp Tử, Kiều Tiểu Bảo trợn tròn mắt, nó biết người phụ nữ này, lần trước dù nó không ở đây, nhưng có người giúp việc đã lén nói cho nó biết, chính người phụ nữ này đã chạy vào biệt thự tìm mẹ gây phiền phức, cuối cùng không biết dùng cách gì còn mang ba đi. Kiều Tiểu Bảo biết ngay, làm sao có chuyện vô duyên vô cớ mà tâm trạng của mẹ trở nên không tốt chứ, thì ra là thế.
“Cậu chủ đừng vội, loại nhân vật nhỏ này bà chủ có thể giải quyết được.” Ngược lại Dạ Nhất cực kì bình tĩnh, bảo Kiều Tiểu Bảo đừng sốt ruột, tin tưởng Kiều Minh Anh mới là điều đúng đắn.
“Xem ra mẹ chắc chắn đã ghen rồi, nếu như ba không đi dỗ dành thì sẽ càng nghiêm trọng hơn đấy.” Kiều Tiểu Bảo tiếp tục dùng kính viễn vọng quan sát. Nó ghé vào sân thượng dáng vẻ có chút giống điệp viên đang thăm dò tin tức. Cả người nó mặc toàn màu đen, cuộn lại thành một đống nhỏ. Mẹ không cho nó đến, Tiểu Bảo cũng chỉ có thể làm như vậy, vì hạnh phúc của ba mẹ, nó nhất định phải liều mạng.
“Người phụ nữ này cũng không biết khiêu vũ, cứ quấn lấy ba tôi làm cái gì? Hừ, Dạ Nhất, loại người xen vào ân ái giữa vợ chồng người ta này gọi là gì nhỉ?” Kiều Tiểu Bảo hỏi.
Dạ Nhất suy nghĩ mấy giây, sắc mặt nghiêm túc nói: “Cậu chủ, loại người này gọi là kẻ thứ ba.” Nhưng mà, dù nhìn thế nào, cũng không thể dùng hai từ ân ái để hình dung ông chủ và bà chủ… Dạ Nhất ho nhẹ vài tiếng, quay đầu đi.
“Đúng đúng đúng, chính là từ này.” Kiều Tiểu Bảo kích động lắc lư hai chân, rồi tiếp tục quan sát tình hình phía dưới. “Ồ…! sao ba nuôi cũng tới thế?” Kiều Tiểu Bảo quay kính viễn vọng về một hướng, bóng dáng Lục Cung Nghị xuất hiện trong tầm mắt.
Anh mặc áo măng tô nhìn hết sức đẹp trai, anh tuấn, ánh nắng dịu dàng chiếu xuống trên khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười hờ hững. “Ba nuôi đã tới, lần này thì tốt rồi, ba nuôi mau đánh đuổi người phụ nữ xấu xa này đi.” Kiều Tiểu Bảo bưng lấy khuôn mặt, híp đôi mắt to lại, có chút tiếc nuối.
“Cậu chủ, nếu vậy bà chủ sẽ đánh cái mông nhỏ của cậu một trận đấy.” Dạ Nhất nhẹ nhàng nhắc nhở. Từ một nơi bí mật gần đó, cậu đã nhiều lần nhìn thấy Kiều Tiểu Bảo bị đánh mông nhỏ, tuy nhìn không đau nhưng gương mặt đẹp trai của Kiều Tiểu Bảo đều nhăn lại, quá đáng thương.
“Anh không được nhắc đến chuyện này nữa.” Kiều Tiểu Bảo chống chống hai gò má, khuôn mặt hơi ửng đỏ. Dù mẹ đánh mông không hề đau, nhưng làm một người đàn ông sao có thể bị đánh mông chứ.
Diệp Tử quấn lấy Lê Hiếu Nhật không cho anh đi tìm Kiều Minh Anh, thành công khiến tất cả ánh mắt đều tập trung trên người mình. “Hiếu Nhật, em muốn ăn cái kia.” Diệp Tử chỉ một cái bánh ga tô Matcha trên bàn ăn hình chữ nhật, lắc lắc cánh tay của anh, giống như nũng nịu nói với anh.
“Tịnh Nguyệt, hãy mang đến cho cô Diệp.” Lê Hiếu Nhật hờ hững phân phó Tịnh Nguyệt phía sau, Tịnh Nguyệt vâng dạ gật đầu, tiến lên phía trước lấy bánh gatô đã được cắt trước đó đặt vào trong đĩa, bưng cho Diệp Tử.
Diệp Tử có chút không tình nguyện nhận lấy, ánh mắt buồn bực nhìn Tịnh Nguyệt, cô không muốn để Tịnh Nguyệt lấy cho cô, cô chỉ muốn Lê Hiếu Nhật tự mình chăm sóc cô mà thôi.
Lê Hiếu Nhật đẩy Diệp Tử đến chỗ nghỉ ngơi rồi ngồi xuống, hai mắt nhìn về bóng người giống như đang chơi đùa ở góc đối diện. Từ đây cũng có thể nghe được tiếng cười bên kia truyền đến, có thể thấy được vui vẻ cỡ nào. Trong tầm mắt chợt xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, Lê Hiếu Nhật ngưng mắt nhìn lại, thì ra là Lục Cung Nghị.
Diệp Tử nhìn theo ánh mắt Lê Hiếu Nhật thì thấy Kiều Minh Anh không biết đang cùng một đám người chơi thứ gì mà tiếng cười không dứt, không cần giả vờ ra dáng thục nữ tao nhã trước mặt phóng viên truyền thông, muốn cười thì cười, thật đúng là khiến người ta có chút ghen ghét. “Hiếu Nhật, mấy người cô Kiều đang chơi cái gì thế? Chúng ta cũng đi qua xem một chút có được không?” Diệp Tử kéo vạt áo Lê Hiếu Nhật, âm thanh dịu dàng ngọt ngào, đôi mắt xinh đẹp long lanh, khóe mắt ngước lên, tỏ vẻ nũng nịu rõ rệt.
Lê Hiếu Nhật vốn cũng định đi tới, nghe Diệp Tử nói thế, lập tức gật đầu, đẩy cô đi về góc đó.
Kiều Minh Anh ngồi bên cạnh Đặng Chiến, đối diện là Tô Thành Nghiêm và Dương Ly đang đánh bài poker đấu địa chủ, bởi vì chỉ chơi nhỏ, nên trên bàn cũng không bày thẻ đánh bạc.
“Tứ quý mười.” Đặng Chiến thấy Kiều Minh Anh không hề do dự mà đánh ngay ra tứ quý mười thì cảm thấy rất hốt hoảng, chị, người ta đánh ra một con sáu mà chị bom cái gì thế? Đây không phải dâng miếng ngon đến miệng cho người ta sao.
“Khoan khoan khoan, không thể đánh không thể đánh, đánh quân này quân này.” Đặng Chiến vội vàng đè tay Kiều Minh Anh lại. Hai người họ là một tổ, nếu Kiều Minh Anh thua một mình cậu có lợi hại hơn nữa cũng không thể tiếp tục. Hơn nữa Kiều Minh Anh hoàn toàn không biết gì về cái này, cô chỉ đánh linh tinh, thấy cái nào thuận mắt thì đánh cái đó.
“Đặng Chiến, sao cậu có thể đổi ý chứ?” Dương Ly chỉ vào quân bài bị ép lại trong tay Kiều Minh Anh, cười to Đặng Chiến vô lại.
“Không sao, thả cho họ một lần đi, dù sao bọn họ không thắng được đâu.” Tô Thành Nghiêm bình tĩnh đánh ra đôi hai, lạnh nhạt nói.
Bọn họ đều biết, Kiều Minh Anh chơi bài poker rất ngốc, lần nào cô chơi đấu địa chủ, chậc chậc chậc, cũng thua. Nếu chơi thêm lúc nữa, có lẽ Kiều Minh Anh sẽ thua sạt nghiệp đấy.
“Lát nữa, chị có thể đừng đánh hết bài tốt ra ngoài hay không?” Đặng Chiến đè tay đang định đánh bài của Kiều Minh Anh xuống, cảm thấy hơi bó tay rồi, cậu còn phải nhìn chằm chằm mỗi lá bài của Kiều Minh Anh đánh ra ư, cái này có ý gì chứ?
Kiều Minh Anh nhíu mày, liếc xéo Đặng Chiến một chút: “Làm sao? Em giỏi thì đi mà đánh một mình đi, đánh bằng hai tay đi.” Dứt lời, cô lập tức đưa bài mình đến trước mặt Đặng Chiến.
Gương mặt tuấn tú của Đặng Chiến nhăn nhó, dù có cho cậu thì cậu cũng nào dám nhận, sau đó cậu đành hậm hực đẩy tay bài của Kiều Minh Anh lại: “Chị đánh, chị đánh.”
Kiều Minh Anh hừ nhẹ một tiếng, nhưng không hề đánh ra hai quân bài mà vừa rồi mới bị Đặng Chiến ngăn cản, cô nhìn bài của mình tập trung suy nghĩ.
Nhưng trong mắt cô, những quân bài poke màu sắc khác biệt này đều giống nhau, căn bản không nhìn ra bất kỳ cái gì khác.
“Minh Anh mau đánh đi, chúng tôi đang chờ cô.” Dương Ly đắc ý nhếch miệng cười một tiếng, nhìn Tô Thành Nghiêm bên cạnh, trái tim đập mạnh thêm mấy lần.
“Đợi một chút, vội cái gì chứ.” Kiều Minh Anh nhìn chằm chằm quân bài trên tay mình, hận không thể nhìn xuyên qua quân bài.
“Đánh quân này.” Hơi thở nam tính nồng đậm đột nhiên phả về phía cô, khiến chóp mũi cô tràn ngập hương bạc hà nhàn nhạt, Kiều Minh Anh hơi run lên, chỉ thấy bài trong tay mình bị rút đi một quân, để lên bàn.
Cô quay đầu nhìn lại, không biết Lê Hiếu Nhật đã đi đến bên cạnh cô từ khi nào. Hai tay anh vòng qua hai vai cô, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô. Đầu anh kề sát mặt cô, cô vừa quay đầu, bờ môi lập tức xẹt qua khuôn mặt anh, cảm giác kỳ dị chợt lóe lên.
Đặng Chiến không biết lúc nào đã bị dồn về phía Tô Thành Nghiêm và Dương Ly, Kiều Minh Anh lừ cậu một cái, hừ nhẹ nói: “Đồ phản bội!”
“Em…” Đặng Chiến khổ sở nhìn Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật, cái này không phải cậu phản bội, có Lê Hiếu Nhật ở đây, cậu làm sao còn dám ngồi bên cạnh ma nữ này nữa chứ.