CHƯƠNG : VẾT NHƠ LỚN NHẤT
Trong phòng bệnh của bệnh viện.
Liễu Lan nhìn hai người khách không mời mà xông vào phòng bệnh, trong lòng dâng lên nỗi bất an.
“Tại sao các người đến đây?”
Chỉ thấy hai mẹ con Kiều Hồng Anh đi vào phòng bệnh, sau khi khinh thường đánh giá Liễu Lan đang ngồi trên giường xong, bà Kiều cười mỉa mai nói: “Xem ra Kiều Chấn Huy đối với tiện nhân như bà đúng là tình cũ chưa dứt, cho bà sống trong phòng bệnh VIP tốt như thế này.”
“Mẹ à, nói thế nào bà Liễu cũng là người đã bước nửa chân vào quan tài rồi. Nhà họ Kiều chúng ta là có lòng tốt, nể tình bà ta sinh cho nhà họ Kiều chúng ta một đứa con vô dụng, ba sắp xếp cho bà ta một phòng bệnh tốt một chút cũng xem như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, chúng ta đừng so đo với bà ta những thứ này nữa.”
Hai người không coi ai ra gì nói ra những lời khó nghe trước mặt Liễu Lan.
Liễu Lan càng nghe, sắc mặt càng trắng bệch.
Nhất là lúc nghe được bọn họ chửi bới Kiều Minh Anh, Liễu Lan rất muốn phản bác lại, nhưng nghĩ tới Kiều Minh Anh mới trở về nhà họ Kiều, còn chưa có chỗ đứng chắc chắn nên bà vội nuốt lại những lời đã đến bên khóe miệng.
Thấy Liễu Lan không dám phản kháng, hai mẹ con Kiều Hồng Anh càng được thể hơn.
“Bà có biết Kiều Minh Anh sống thế nào ở nhà họ Kiều không? Bà thật sự cho rằng nó trở về nhà họ Kiều sẽ trở thành cậu chủ à?” Kiều Hồng Anh cười nhạo nói: “Chỉ là con riêng, vậy mà còn thực sự cho rằng trở về nhà họ Kiều rồi sẽ có thể xóa sạch được thân thế không vẻ vang kia à? Tôi nói cho bà biết, không chỉ ở nhà họ Kiều mà ngay cả trong cái giới thượng lưu này Kiều Minh Anh cũng sẽ bị người ta chỉ vào mũi mà mắng là cái thứ con hoang do kẻ thứ ba sinh ra!”
“Cô…” Liễu Lan dứt lời, tay đã run rẩy ôm ngực, sắc mặt trắng bệch giận đến sắp ngất đi.
“Tôi làm sao? Tôi ăn ngay nói thật bà không thích nghe à?” Kiều Hồng Anh thấy Liễu Lan càng khó chịu, trong lòng càng đắc ý: “Có một số chuyện nếu biết không chấp nhận được thì trước đó đừng làm. Cây nào giống nấy, bảo sao Kiều Minh Anh lại vô dụng đến thế.”
“Được rồi! Cô đừng nói nữa!”
Liễu Lan có thể chịu đựng được bọn họ tùy ý chà đạp bản thân, nhưng bà không cách nào chấp nhận được chuyện bọn họ nhục mạ Kiều Minh Anh hết lần này đến lần khác trước mặt mình.
“Tôi cứ muốn nói đấy!” Kiều Hồng Anh lại không chịu buông tha bà.”Có một người mẹ như bà đối với Kiều Minh Anh mà nói chính là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời của nó. Chỉ cần bà sống thêm một ngày, thì sẽ nhắc nhở Kiều Minh Anh nó chính là đứa con hoang. Cho dù nó có bước vào cửa lớn của nhà họ Kiều, cũng mãi mãi không xóa bỏ được xuất thân này!”
“A!” Liễu Lan hét lên một tiếng, không để ý đến cơ thể suy yếu của mình, đi chân trần xuống giường, bước tới nắm tóc của Kiều Hồng Anh tát cô ta một bạt tai.
Mặt Kiều Hồng Anh bị đánh sưng đỏ, cô ta không dám tin nhìn bà Kiều nói: “Mẹ ơi, bà ta đánh con…”
“Con tiện nhân này! Dám đánh con gái tao!”
Bà Kiều thấy Kiều Hồng Anh bị đánh, sao còn có thể ngồi yên, thế là bà ta đứng lên tát Liễu Lan một cái.
Cơ thể Liễu Lan vốn suy yếu, một cái tát này đánh bà ngã đến bên giường. Nhưng hai mẹ con Kiều Hồng Anh vẫn chưa hả giận, còn quay qua đấm đá Liễu Lan một trận.
Tiếng động trong phòng bệnh đã kinh động đến y tá bên ngoài. Các y tá xông vào kéo hai mẹ con Kiều Hồng Anh đang hành hung người khác ra.
“Dừng tay! Các người làm gì với bệnh nhân thế?”
Hai mẹ con Kiều Hồng Anh bị kéo ra, Kiều Hồng Anh giơ tay vuốt lại mái tóc bị rối, cười lạnh nhìn Liễu Lan: “Hứ, nếu tôi là bà còn không bằng chết sớm một chút cho xong, đỡ phải liên lụy đến con trai mình!”
Nói xong cô ta dẫn bà Kiều nghênh ngang rời khỏi phòng bệnh.
Khuôn mặt Liễu Lan tái nhợt dựa bên giường, mặc cho y tá khuyên nhủ thế nào bà cũng không chịu lên giường.
Trong đầu không ngừng vang vọng lại câu nói kia của Kiều Hồng Anh, giống như một lưỡi dao nhọn đâm vào tim bà, đau xé ruột gan.
Nghĩ tới tình cảnh của Kiều Minh Anh bà không khỏi tự hỏi, bà thực sựđã làm sai rồi sao?
Sự tồn tại của bà đúng là sẽ liên lụy tới Kiều Minh Anh sao?
Rời khỏi phòng bệnh Kiều Hồng Anh quay đầu lại nhìn phòng bệnh của Liễu Lan, cô ta không yên tâm hỏi: “Mẹ, nói như vậy có tác dụng không?”
Bà Kiều hoàn toàn tự tin mỉm cười nói: “Con gái cưng, con cứ chờ xem kịch hay đi!”