CHƯƠNG : CÒN CÓ THỂ ẤU TRĨ HƠN NỮA SAO
Nếu Lê Hiếu Nhật cứ buông tay như vậy, thì đó còn là Lê Hiếu Nhật sao?
Đại BOSS Lê hất cằm, khẽ nhướn mày, bộ dạng cực kỳ bá đạo: “Mơ tưởng.”
Bầu không khí thoáng chốc trở nên giương cung bạt kiếm, còn may vị trí bên này hẻo lánh không hấp dẫn sự chú ý của người khác, nếu không đầu đề ngày mai đại khái sẽ biến thành Kiều Minh Anh đóng vai chính trong ân oán hào môn.
Kiều Minh Anh nhìn tay trái tay phải mình bị hai người đàn ông nắm lấy, liếc trắng mắt, cái này giống hệt cảnh tượng hai bạn nhỏ giành đồ, tranh chấp giành giật kẹo lẫn nhau.
Hai người này còn có thể ấu trĩ hơn nữa sao?
“Anh Lục vẫn là buông tay trước đi.” Lê Hiếu Nhật nhàn nhàn nhếch môi, trong con ngươi đen tràn đầy ánh sáng bức người, nhìn Lục Cung Nghị đối diện, khí thế lạnh lẽo sắc bén bao vây quanh thân.
“A? Dựa vào cái gì?” Mặc dù Lục Cung Nghị nắm tay Kiều Minh Anh, lại dùng sức lực để không làm đau cô, lời nói lạnh lùng, tràn đầy hỏi lại và trào phúng, đây là Lục Cung Nghị mà Kiều Minh Anh rất ít khi nhìn thấy.
“Dựa vào tôi là ba con trai cô ấy.” Lê Hiếu Nhật không chút tránh né, cũng không lo lắng sẽ bị người có tâm nghe thấy, dáng vẻ có chút cuồng ngạo, tự tin thoát ra từ trong xương cốt.
“Chỉ cần hai người không kết hôn, vậy tôi vẫn có cơ hội, huống chi tôi còn là ba nuôi của Tiểu Bảo, thời gian tôi và cậu nhóc ở chung còn dài hơn anh nhiều.”
Quả thực, đây là chỗ Lục Cung Nghị có vốn liếng nhất, Kiều Minh Anh yên tâm xem anh là bạn tốt, Kiều Tiểu Bảo lại càng thích anh, nếu Lê Hiếu Nhật không phát hiện Kiều Tiểu Bảo, rất có khả năng…
Nào biết Lê Hiếu Nhật lại khinh thường xùy một tiếng: “Vậy thì sao?”
Ba nuôi có thể so với ba ruột sao? Cho nên điểm này Lê Hiếu Nhật không chút lo lắng.
“Hai người có thôi đi không? Tiểu Bảo không phải hàng hóa, tới phiên hai người đến định giá trị con trai tôi như hàng hóa sao?” Kiều Minh Anh vừa nghe họ nói tới Kiều Tiểu Bảo thì có chút bất mãn, giọng điệu lấy Tiểu Bảo của cô làm đồ vật để so giá là sao?
Có ấu trĩ hay không?
Tai cô nghe cũng lên men rồi!
Hai người đàn ông vì con trai cô mà tranh giành ghen tuông? Nói ra cô cũng sợ mất mặt!
“Tôi đi vệ sinh, hai người muốn đánh muốn mắng thì tự giải quyết, không liên quan đến tôi…” Kiều Minh Anh dùng sức kéo ma trảo của họ ra, nhấc váy chạy về phía trước, rẽ một cái, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
“Anh không phải là người phù hợp với cô ấy.” Lục Cung Nghị ngồi xuống, nhìn Lê Hiếu Nhật đối diện mình nói.
Nói vậy, là vì Lục Cung Nghị phát hiện, ánh mắt Lê Hiếu Nhật nhìn Kiều Minh Anh tràn đầy bá đạo và chiếm hữu, nhưng lại thiếu một phần tình cảm, anh tức giận, có lẽ là vì Kiều Minh Anh và anh ta gần gũi, anh cảm thấy đồ của mình bị người ta dòm ngó, lòng tự tôn quấy phá mà thôi.
Lê Hiếu Nhật cái gì cũng có, nhưng nếu anh không thể cho Kiều Minh Anh hạnh phúc, cho dù là cướp, Lục Cung Nghị cũng muốn cướp cô lại.
“Vậy anh thì phải sao?” Lê Hiếu Nhật cũng không để ý, ngón tay gõ gõ viền sofa, con ngươi khẽ nhíu.
“…” Lục Cung Nghị có chút khổ sở mím môi.
Anh ta, có tình cảm mà Lê Hiếu Nhật không có, nhưng anh ta cũng không phải người phù hợp với Kiều Minh Anh.
Vì Kiều Minh Anh chỉ xem anh ta là anh.
“Ha hả, anh không thích cô ấy như vậy đi?” Lê Hiếu Nhật ý tứ sâu xa nhìn anh ta một cái, sau đó đứng dậy, chân dài bước đi, chuyển tới phía cầu thang.
Lục Cung Nghị cong môi cười, khịt mũi coi thường lời nói của Lê Hiếu Nhật, nếu không thích cô, anh ta bây giờ sẽ không ở đây để nhìn thấy cô.
Tất cả ngẫu nhiên, đều là tất nhiên mà con người tạo ra.
Kiều Minh Anh vừa muốn ra khỏi phòng ngăn của nhà vệ sinh thì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng gì đó vang lên, giống như tiếng cãi nhau, hơn nữa còn rất quen tai.
“Không biết cô uống nhiều như vậy làm gì? Nếu cô dám ói lên người bổn thiếu gia, có tin tôi giết chết cô không?” Giọng nói cực kỳ dễ nhận của Đặng Chiến từ bên ngoài truyền tới, giọng điệu có tức giận, có bất đắc dĩ.
“Anh hiểu cái gì? Bà đây từ nhỏ đến lớn chưa từng uống say, anh có biết tôi có biệt hiệu vại rượu không!” Giọng của Thần Thùy Linh, có chút khàn khàn và hàm hồ sau khi say, tiếng giày cao gót có chút hỗn loạn, xem ra say không nhẹ.
Đôi mắt long lanh của Kiều Minh Anh đảo một vòng, cười gian xảo, Đặng Chiến và Thần Thùy Linh? Lúc nào thì hai người có một chân rồi, tin tức lớn.
“Cô sao? Không thể uống thì đừng ra vẻ, tiểu quái thú thì đừng giả bộ Ultraman, cô nhiều nhất cũng chỉ là king kong biến hình…A!” Lời trào phúng của Đặng Chiến mới vừa nói được một nửa, thì đã bị Thần Thùy Linh cho một tát cắt ngang.
“Thật lắm lời! Mau đỡ tôi đi ói!” Thần Thùy Linh ý thức không rõ thu tay về, thân thể loạng choạng, lúc nào cũng có thể ngã xuống, còn may bên cạnh có người đỡ mình, nếu không sớm đã ngã phịch cái mông xuống đất.
Đặng Chiến tức giận trừng mắt Thần Thùy Linh, dù sao người ta căn bản ở trạng thái không tỉnh táo, chỉ có thể nghẹn ăn trái đắng, cắn nát răng nuốt vào bụng, buồn bực đỡ Thần Thùy Linh vào phòng vệ sinh.
Anh ta đường đường là cậu đại nhà họ Đặng, lớn như vậy rồi nơi nào chưa từng đi qua, ngoại trừ nhà vệ sinh nữ, không nghĩ tới lại sẽ có một ngày vào.
Kiều Minh Anh nghe thấy tiếng vang cách vách, vội mở cửa đi ra, đi tới bên bệ rửa tay vội vàng rửa xong, bèn như làn khói chạy ra ngoài.
Mặc dù có kịch hay để xem, nhưng núp trong nhà vệ sinh xem, không bằng ra ngoài quang minh chính đại xem.
“Bụng cô ổn chưa?” Đặng Chiến vừa nhìn bên ngoài có động tĩnh gì không, vừa phải vuốt lưng cho Thần Thùy Linh, dáng vẻ có chút không kiên nhẫn.
Thần Thùy Linh nào quan tâm anh ta nói gì, lập tức ói vào bồn cầu, giống như muốn ói hết tất cả đồ trong dạ dày ra.
Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài vang lên, Đặng Chiến dựng thẳng lỗ tai nghe, vội nhảy vào phòng ngăn, đóng phịch cửa lại.
Sau đó liền nghe thấy mấy giọng nữ từ ngoài truyền tới, thở phào vỗ vỗ ngực, may mắn may mắn.
Nếu một màn này bị người khác nhìn thấy, tiêu đề ngày mai nói không chừng sẽ là “Cậu đại nhà họ Đặng đói khát khó nhịn lại chạy vào phòng vệ sinh nữ hẹn hò lén lút với phụ nữ thần bí”.
Phòng ngăn vốn không lớn, thân thể Thần Thùy Linh khá nhỏ gầy, một mình không có gì, nhưng thêm Đặng Chiến, không gian bèn có chút hẹp, hai người dựa vào nhau rất gần, giống như có thể cảm nhận được độ ấm trên người đối phương.
Vì Thần Thùy Linh uống nhiều rượu, khuôn mặt đỏ bừng, cũng không dáng vẻ giương nanh múa vuốt ngày thường, nhìn rất ngây thơ ngoan ngoãn, mở đôi mắt mơ màng nhìn Đặng Chiến gần trong gang tấc.
Thân thể cô vì say rượu mà nghiêng trái nghiêng phải, cuối cùng chỉ có thể dựa vào cửa mới có thể giữ vững cơ thể.
Đặng Chiến có chút ngạc nhiên, dáng vẻ người phụ nữ này lúc yên tĩnh lại đáng yêu hơn nhiều khi cô giương nanh múa vuốt, có hương vị phụ nữ hơn nhiều.
Dựa vào quá gần, còn có thể ngửi thấy mùi hương hoa nhàn nhạt trên người cô.
Mùi vị này không giống với mùi nước hoa đắt tiền nồng nặc anh ngửi thấy trên người bạn gái trước giờ.
“Anh, anh muốn làm gì?” Thần Thùy Linh vẫn đang say rượu, thấy Đặng Chiến áp lại gần mình, tiềm thức lùi về phía sau một bước, nhưng phía sau lại là cánh cửa, khiến cô không còn đường lùi.