CHƯƠNG : RA NGOÀI LĂN LỘN THÌ PHẢI TRẢ GIÁ
“Cái này. . .” Viện trưởng hung hăng trừng mắt nhìn người bác sĩ kia, lại dám nói chuyện với cậu Thần như vậy?
Là không muốn ở đây nữa sao?
“Cậu Thần, xin hãy đưa bạn của ngài đi theo tôi để kiểm tra toàn bộ… Tôi lập tức sa thải người không có mắt nhìn này!” Viện trưởng khom ngươi đưa tay hướng về phía trước, ra dấu tay xin mời.
“Đỡ tôi, tự tôi có thể đi.” Kiều Minh Anh liếc ngang nhìn Thần Ngôn, ngăn cản động tác muốn bế cô lên của anh ta, bàn tay nhỏ khoác lên trên cánh tay của anh ta, khập khiễng đi ra ngoài.
Bác sĩ kia sững sờ nhìn bọn họ đi xa, lúc này mới kịp phản ứng lại, anh ta bị sa thải rồi sao?
Thật ra anh ta nên cảm thấy may mắn rằng lần này người đưa Kiều Minh Anh tới không phải là Lê Hiếu Nhật, nếu không chỉ bằng lời nói vừa rồi kia cũng đủ cho anh ta không có cách nào đặt chân ở nước C nữa.
Lê Hiếu Nhật là người như vậy, người khác chọc anh thì có thể, nhưng nếu đụng vào Kiều Minh Anh, anh sẽ ra tay không chút thương tiếc.
Khi Kiều Minh Anh đang nằm tĩnh dưỡng trong một phòng bệnh cao cấp tương đối yên tĩnh phù hợp cho việc phục hồi sức khỏe mà viện trưởng cố ý lựa chọn ở cuối hành lang, trong lòng cô đang sụp đổ.
Lúc này mới được bao nhiêu lâu tính từ lần Lê Hiếu Nhật đưa cô ra khỏi bệnh viện trước đó, bây giờ lại quay trở lại.
Chẳng lẽ việc này ứng câu ra ngoài lăn lộn thì phải trả giá?
Khi nào cô mới có thể chống lại một lần đây?
Nhìn đầu gối chân trái đã được băng bó kỹ càng, những vùng da bị trầy xước cũng đã được xử lý tốt, còn có một chút cảm giác đau đớn do sự bốc hơi của cồn lưu lại.
Dường như cô rất dễ bị thương.
Người dễ bị tổn thương sẽ theo số lần bị tổn thương mà trở nên ngày càng kiên cường hơn.
Đây là lời mà mẹ từng nói với cô, trước kia Kiều Minh Anh có lẽ sẽ không để trong lòng.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, cũng thật sự là có chuyện như vậy.
Bây giờ cô đã mạnh mẽ đến mức ngay cả khi Lê Ngữ Vi nói cho cô rằng Lê Hiếu Nhật vì một nguyên nhân hoang đường nào đó nên mới tiếp cận cô, cô cũng không cảm thấy quá khó chịu.
Cô đã sớm nói, chỉ có cách tự trang bị cho mình thì dù bị thương ít nhất cũng sẽ không quá đau.
Lê Hiếu Nhật đã được định trước là điểm đau nhất trong cuộc đời này của cô.
Thần Ngôn đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy người phụ nữ nằm nghiêng trên giường với khuôn mặt mang theo vài phần cô đơn buồn vã.
Thần Ngôn liền giật mình, dường như anh chưa bao giờ hiểu cô.
…
Biệt thự.
Trong bãi đỗ xe của biệt thự ngoại trừ xe của Lê Hiếu Nhật còn nhiều thêm một chiếc Ferrari màu đỏ.
Đây là lần đầu tiên Lê Ngữ Vi không ở ngoài chơi suốt cả đêm mà trở về biệt thự từ sớm, trong lòng có chút thấp thỏm.
Bên trong chiếc điện thoại được cô ta cầm trên tay còn có những bức ảnh mà hôm nay cô ta chụp được.
Cô ta biết đây là một cơ hội tốt, nếu như đem chuyện này nói cho Lê Hiếu Nhật, như vậy Kiều Minh Anh thật sự không có cơ hội.
Anh của cô ta có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, cho dù là đối với bản thân hay là với tình cảm, yêu cầu đều phải hoàn hảo.
Mà anh lại là loại người băng lãnh, thật ra yêu cầu hoàn mỹ đến có chút điên cuồng.
Nếu để cho anh nhìn thấy Kiều Minh Anh cùng một người đàn ông thân mật như vậy, nếu như anh thật sự thích Kiều Minh Anh, vậy chắc chắn sẽ giận tím mặt.
Nhưng ngay cả Lê Ngữ Vi cũng không biết tại sao trong lòng mình lại có chút do dự, thậm chí còn lưỡng lự việc có nên đưa bức ảnh chụp này cho Lê Hiếu Nhật xem hay không.
Trong biệt thự rất yên tĩnh, lúc Lê Ngữ Vi trở lại đã nhìn thấy Lê Hiếu Nhật ngồi ở phòng khách, hai chân vắt chéo, dáng vẻ nhàn hạ bưng ly cà phê, chiếc ly sứ màu xương trắng ở giữa những ngón tay thon dài lượn lờ tỏa ra làn khói nóng.
Ánh mắt của anh không biết đặt ở đâu, trong đôi mắt không có bất cứ gợn sóng nào, toàn thân tỏa ra một loại khí chất lười biếng và kiêu ngạo.
“Trở về rồi.” Lê Hiếu Nhật ngước mắt nhìn về phía Lê Ngữ Vi, người đang đứng cách mình mỗi quãng không xa, câu môi cười yếu ớt.
Lê Ngữ Vi nhún vai, đi đến bên cạnh Lê Hiếu Nhật và ngồi xuống. Ngay khi ngồi xuống cô liền đem điện thoại đặt lên bàn, cầm gối ôm trên ghế salon ôm vào lòng, câu được câu không gật đầu.
Không biết có phải vì vừa rồi cô ta đem ảnh chụp gửi cho Diệp Tử nên bây giờ cô ta cảm thấy hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Lê Hiếu Nhật.
“Lần trước không phải em đòi mua series trang sức ngọc trai hồng trong đêm áp chót của buổi đấu giá sao? Anh đã cho người ta đưa đến phòng cho em, em đi xem một chút xem có thích không?” Lê Hiếu Nhật cũng không phát hiện ra điều gì bất thường ở cô, anh đặt ly cà phê sang một bên, nhẹ giọng nói.
Nghe nói, series trang sức trân châu hồng trong buổi đấu giá áp chót trị giá hàng chục tỷ, đã từng là món đồ trang sức mà công chúa hoàng thất nước Z yêu thích nhất, món trân châu này hiện lên màu hồng, mượt mà óng ánh, tất cả có bốn chiếc.
Trước đó Lê Ngữ Vi đã nhìn thấy phát sóng trực tiếp trên TV, vẫn ầm ĩ đòi mua nhưng vì series đồ trang sức này đã bị người khác mua mất, vì vậy Lê Hiếu Nhật liền mua lại từ trong tay người kia với một cái giá rất cao.
Lần thứ hai mua đồ vật, đương nhiên giá tiền sẽ tăng gấp mấy lần, nhưng Lê Hiếu Nhật vẫn trực tiếp mua nó mà không hề chớp mắt.
Đương nhiên trong đó cũng không thiếu sự uy hiếp và dọa nạt, nhưng nếu có thể đạt được mục đính, những thứ đó từ trước đến nay Lê Hiếu Nhật không để vào mắt.
Đôi mắt Lê Ngữ Vi lập tức sáng lên, nhìn Lê Hiếu Nhật kích động lắc lư cánh tay của anh mấy lần, sau đó hôn lên mặt anh một nụ hôn: “Cám ơn anh, em biết anh là người đối xử tốt nhất với em! Bây giờ em sẽ đi xem ngay!”
Vừa dứt lời, cô ta liền chạy tới phía cầu thang, mang theo một chút hưng phấn và kích động của một đứa trẻ.
Bộ đồ trang sức kia chính là thứ mà cô đã thèm muốn từ rất lâu, cũng không thấy Lê Hiếu Nhật có tín hiệu gì, cô ta còn tưởng rằng không có cơ hội, không ngờ vậy mà lại có niềm vui lớn bất ngờ đến thế.
Lê Hiếu Nhật lộ ra một nụ cười yếu ớt, tròng mắt đen nhàn nhạt, em gái của mình, anh không đối tốt với cô thì ai đối tốt với cô?
Anh điều chỉnh lại tư thế một chút, bỏ hai chân vắt chéo ra đang muốn khom người cầm lấy ly cà phê kia thì thấy điện thoại vừa rồi Lê Ngữ Vi đặt ở trên bàn hình như đang rung lên, anh chăm chú nhìn lại, điện thoại báo hiển thị là Diệp Tử.
Lê Hiếu Nhật cầm lấy điện thoại di động của cô ta, dựa vào ghế salon mềm mại híp mắt một cái, sau đó nhìn lên cầu thang một chút, bây giờ có lẽ Lê Ngữ Vi đang rất hưng phấn, trong thời gian ngắn cũng sẽ không đi xuống.
Ngón tay xẹt qua màn hình, trả lời, giọng điệu lạnh lùng hờ hững: “Alo?”
Bên kia rõ ràng là Diệp Tử không ngờ là người nghe máy lại là Lê Hiếu Thiện, trái tim lập tức tăng tốc nhảy lên mấy lần, sau đó chịu đựng sự kích động trong lòng cố gắng để cho giọng nói của mình trở nên thong thả, vui vẻ dịu dàng nói: “Hiếu Nhật, Vi Vi có ở đó không?”
“Ừm.” Lê Hiếu Nhật nói, sau đó bổ sung một câu: “Có chuyện gì?”
Mặc dù biết bản chất của anh rất lạnh lùng, nhưng thái độ lãnh đạm này của anh vẫn khiến Diệp Tử có chút khổ sở, có lẽ là vì thái độ của Lê Hiếu Nhật trực tiếp quyết định cô ở trong lòng của anh có quan trọng hay không.
Đối với người đàn ông lạnh lùng này mà nói, anh dịu dàng chỉ có thể là dấu hiệu của sự động lòng.