CHƯƠNG : EM ĐÃ LÀM GÌ TÔI?
Trên thực tế cô thật đúng là đã suy nghĩ nhiều, mặc dù quả thực là tối hôm qua Lê Hiếu Nhật có ý tứ kia nhưng do tửu lượng của cô quá kém, còn chưa bắt đầu thì đã ngủ mê man rồi, mặc cho Lê Hiếu Nhật gọi như thế nào cũng không tỉnh.
Lê Hiếu Nhật đem đĩa trong tay đặt xuống trước mặt cô nhân tiện ngồi xuống bên cạnh của cô, sườn mặt cũng đẹp trai đến mức người ta phải chết mê, đường cong đẹp đẽ kia suýt chút nữa đã khiến Kiều Minh Anh ngây người nhìn.
Trên đĩa chính là bữa sáng Tập Hoa Uyển chuẩn bị cho cô, cân nhắc đến việc tối qua Kiều Minh Anh uống rượu thế là bảo người ta chuẩn bị cho cô một ly trà giải rượu.
“Uống cái này trước đi để giải rượu.” Lê Hiếu Nhật đem trà giải rượu đưa cho cô, mắt đen sâu thẳm, sắc mặt thản nhiên giống như không hề có chuyện gì xảy ra.
Đáy lòng Kiều Minh Anh run lên khiến tay cầm ly trà giải rượu lắc lư một cái suýt chút nữa bị đổ mất, cũng may là kịp thời giữ vững lại.
Nhưng bây giờ như thế này khiến cô không nhìn ra được tâm tư của anh thì sao có thể biết anh đang suy nghĩ cái gì?
Không biết anh đang suy nghĩ gì thì làm sao cô có thể biết được tối hôm qua cô có làm ra chuyện gì khó coi hay không?
Chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua cô đã làm ra chuyện gì quá đáng nên Lê Hiếu Nhật mới đem đồ ăn ngon đến cho cô ăn trước rồi mời cho cô lên đường?
Kiều Minh Anh rùng mình một cái nhìn Lê Hiếu Nhật nuốt một ngụm nước miếng, cô uống hết ly trà giải rượu dưới ánh mắt nhìn chăm chú của anh sau đó lại thấy anh đem một cái bát sứ đưa qua, bên trong là cháo gà nóng hổi.
Ăn cháo xong, Kiều Minh Anh vẫn không thấy Lê Hiếu Nhật làm gì cô, mà chỉ có dáng vẻ ôn hòa cầm lấy ly sữa đưa tới trong tay cô.
Rốt cuộc Kiều Minh Anh không nhịn được, đầu ngón tay run lên một cái, vẻ mặt tôi không vào Địa Ngục thì ai vào Địa Ngục nhìn Lê Hiếu Nhật: “Lê Hiếu Nhật, anh cứ nói đi, không phải tối hôm qua tôi đã làm cái gì rồi nên anh mới muốn hạ độc chết tôi đúng không?”
Vẻ mặt dịu dàng của Lê Hiếu Nhật cứng đờ lại, khóe môi không thể kiềm chế được co quắp lại mấy lần sau đó duỗi ngón tay ra búng một cái vào trán của cô: “Đầu em bị lừa đá à? Không nhìn thấy bản thiếu gia đang đối xử tốt với em à?”
Kiều Minh Anh che cái trán bị đau lại, đôi mắt trong vắt sáng ngời nhìn anh, bất mãn nguýt anh một cái: “Đầu anh mới bị lừa đá thì có!”
Chờ một chút, anh vừa nói cái gì?
Không nhìn thấy bản thiếu gia đang đối xử tốt với em à?
Kiều Minh Anh hơi sững sờ nhìn anh giống như nhìn thấy quái vật, có chút không dám tin, mặt trời mọc ở phía bắc lặn xuống ở phía nam rồi hay sao? Sao anh lại muốn đối xử tốt với cô vậy?
Dù là nghĩ như vậy nhưng trên mặt Kiều Minh Anh vẫn không khỏi hiện lên một vệt đỏ ửng: “Anh tốt với tôi làm gì? Chẳng lẽ tối hôm qua tôi thật sự đã làm gì anh rồi sao?”
Nghe tới Kiều Minh Anh lần nữa nhắc đến chuyện tối hôm qua, mặc dù sắc mặt Lê Hiếu Nhật chưa thay đổi nhưng ánh mắt lại vụt một cái trở nên lạnh lẽo, dù là bất kỳ người đàn ông nào khi ở trước mặt người phụ nữ mình thích cũng đều không thể tự chủ được.
Nhưng tối hôm qua, Kiều Minh Anh không chỉ bỏ anh một mình ở nơi đó mà còn ngủ giống như lợn chết, bảo Lê Hiếu Nhật làm sao có thể không tức giận được đây?
Anh híp đôi mắt lại nhìn Kiều Minh Anh, nham hiểm cong môi cười một tiếng: “Em đã làm gì tôi?”
Trong giọng nói xen lẫn một cỗ khí thế không thể kháng cự, phong thái lười biếng tùy ý nhưng đôi mắt đen híp lại kia chứa đầy sự nguy hiểm.
Tay của anh siết lấy cái cổ mảnh khảnh của Kiều Minh Anh, nụ cười vẫn nhạt giống như trước đây nhưng lại mang theo vô số khí thế bức người đánh về phía Kiều Minh Anh.
Quả nhiên là đã làm gì rồi!
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Kiều Minh Anh lập tức nhăn lại, lúc đầu cô còn có chút mong chờ vào vận may nhưng bây giờ xem ra, cô thật sự đã làm gì Lê Hiếu Nhật rồi nên mới khiến cho anh tức giận như vậy.
Anh có thể bóp chết cô hay không?
Lông tơ trên người Kiều Minh Anh dựng hết lên, nhìn gương mặt tuấn tú của Lê Hiếu Nhật gần trong gang tấc khẽ cắn môi dưới, nói không khẩn trương là không thể nào.
“Rốt cuộc tối hôm qua tôi đã làm gì anh…” Không rõ nên muốn hỏi rõ ràng nhưng hiển nhiên Kiều Minh Anh không hề phát hiện ra sắc mặt Lê Hiếu Nhật lại càng lạnh xuống thêm mấy phần.
Tối hôm qua tối hôm qua, còn dám nhắc đến tối hôm qua với anh!
Hiện tại anh đang có một loại xúc động muốn đem quần cô lột ra sau đó hung hăng đánh cô một trận!
“Còn dám nhắc tới tối hôm qua em có tin tôi bây giờ ném em ra ngoài hay không?” Lê Hiếu Nhật hung hăng uy hiếp nói, trong đôi mắt lướt qua một tia che giấu, người phụ nữ đáng chết này, còn dám nhắc lại chuyện tối hôm qua nữa anh sẽ thật sự đem cô lột sạch ra tiếp tục làm cái chuyện mà tối hôm qua chưa kịp làm đấy!
Vốn Kiều Minh Anh còn muốn nói gì đó nhưng vừa nghe thấy anh nói câu này lập tức ngậm miệng lại, sau đó chớp mắt nhìn anh.
Cô cúi đầu xuống lại nhìn thấy trên người mình không biết lúc nào đã thay sang một bộ quần áo khác, căn bản không phải là bộ mà hôm qua cô mặc!
“Quần áo của tôi đâu?” Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, dáng vẻ sợ hãi mở to hai mắt nhìn anh: “Ai thay quần áo cho tôi?”
Tốt nhất đừng là Lê Hiếu Nhật!
Nếu không cô lo lắng mình sẽ không khống chế nổi mà đạp một cước vào cái khuôn mặt đẹp trai kia của anh!
Đôi con ngươi của Lê Hiếu Nhật khẽ đảo mấy lần sau đó đem tầm mắt của mình chuyển dời đến một vị trí khác trong phòng, sờ lên cổ, nói: “Tối hôm qua lúc nửa đêm em đã nôn một trận, tất cả đều bị bẩn hết, nếu như không có tôi thì làm sao em có thể ngủ được thoải mái như vậy?”