CHƯƠNG : GIAM LỎNG
Lê Tiến Dũng?
Lê Tiến Dũng!!
Kiều Minh Anh sững sờ một lát rồi đột nhiên như bừng tỉnh, sao mà cô có thể quên mất Lê Tiến Dũng được nhỉ!
Lê Tiến Dũng bất cứ lúc nào cũng ở cạnh Lê Hiếu Nhật cả, mặc dù không trông thấy người nhưng chắc chắn là anh ta luôn hiện diện xung quanh. Hơn nữa hiệu suất làm việc và tốc độ của Lê Tiến Dũng thật sự không thể chỉ dùng một chữ “nhanh” mà hình dung được.
Chỉ là một chiếc xe thôi mà, sao cô lại ngây thơ thế kia chứ, lại còn thật sự cho rằng Lê Hiếu Nhật không có cách nào xoay sở được.
Tính sai, tính sai cả rồi!
“Ba, ba đang bắt nạt mẹ phải không?” Kiều Tiểu Bảo nghe tiếng liền chạy từ trên lầu xuống, vừa thấy Lê Hiếu Nhật đánh vào mông của Kiều Minh Anh, cậu bé liền mở tròn mắt hỏi.
“Sao có thể chứ? Ba và mẹ đang bồi đắp tình cảm.” Lê Hiếu Nhật nhẹ nhàng trả lời Kiều Tiểu Bảo, vẻ mặt hòa nhã, quả thật trông không giống người xấu chút nào.
Kiều Minh Anh mặt mũi nhăn nhó, bồi đắp tình cảm à? Ai có kiểu bồi đắp tình cảm như anh chứ hả? Con yêu tuyệt đối đừng tin đó nha.
Kiều Tiểu Bảo nhìn Lê Hiếu Nhật vẻ không tin lắm, cậu cố nhìn thật kỹ vẻ mặt của anh, làm như đang cố nhìn cho ra được gì ấy: “Thật không ạ?”
“Dĩ nhiên là thật rồi, ba sao có thể gạt con được chứ?” Lê Hiếu Nhật vẫn vác Kiều Minh Anh trên vai, cúi người xoa đầu Kiều Tiểu Bảo, ánh mắt nuông chiều cùng nét cười dịu dàng hiếm có.
Kiều Tiểu Bảo nở một nụ cười thật tươi nói với Lê Hiếu Nhật: “Vậy con tin ba nhé, mẹ, mẹ với ba vun đắp tình cảm thật nhiều nha!”
Vun đắp cái đầu ấy!
Kiều Minh Anh ai oán nhìn Kiều Tiểu Bảo: “Con yêu à, cứu..”
“Nói thêm một chữ nữa, có tin là anh vứt em xuống không?” Bên tai cô truyền đến lời thì thầm cảnh cáo mạnh mẽ của Lê Hiếu Nhật.
Kiều Minh Anh lập tức ngậm miệng, chỉ có ánh mắt vẫn hờn tủi nhìn Kiều Tiểu Bảo, mãi đến lúc cửa đóng lại rồi, cô khóc không ra nước mắt.
Lê Hiếu Nhật thả Kiều Minh Anh lên giường, nhìn cô từ trên cao xuống, nửa đùa nửa thật: “Em ở đây tự kiểm điểm đi, xem mình sai chỗ nào, nghĩ không ra thì tối khỏi ăn cơm nhé.”
Nói xong anh bước ra khỏi phòng, đóng sập cửa lại.
Ngay sau đấy có tiếng kêu bất bình vọng ra từ phòng ngủ chính ra.
“Lê Hiếu Nhật nhà anh cóc phải là con người nhé! Anh dựa vào cái gì mà dám nhốt em ở đây hả?! Quay lại đây cho em!” Kiều Minh Anh định thần lại, sải bước xông đến trước cửa xoay tay nắm, phát hiện cửa đã bị khóa mất rồi.
Thế này là giam lỏng, đúng chất là giam lỏng rồi! Là phạm pháp đấy!
Tối đến, Kiều Tiểu Bảo ngồi trên ghế của mình tại bàn ăn nhìn về phía Lê Hiếu Nhật đang dùng bữa một cách tao nhã, hoài nghi hỏi: “Ba, sao mẹ không xuống ăn cơm ạ?”
“Mẹ con dạo này đang giảm cân, không ăn gì hết.” Lê Hiếu Nhật thong thả đáp, nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập.
“Dạ.” Kiều Tiểu Bảo gật đầu, cậu biết con gái đều thích làm đẹp mà. Ở trường bé cũng hay nhìn thấy một số con gái nhịn ăn để giữ dáng thon thả dù đã gầy như que củi rồi, không lẽ mẹ bé cũng vì vậy luôn sao?
“Con yêu à, ba có chuyện muốn hỏi con.” Lê Hiếu Nhật đặt dao nĩa trong tay xuống nhìn Kiều Tiểu Bảo, anh đưa mắt ra hiệu cho chị Lâm và những người giúp việc khác lui xuống.
Chị Lâm gật đầu, sau đấy dẫn những người khác rời khỏi phòng ăn.
Kiều Tiểu Bảo thấy Lê Hiếu Nhật cho người ngoài lui đi hết, trong lòng nghĩ nhất định là ba có chuyện gì quan trọng cần nói rồi, thế nên liền ngoan ngoãn gật gật đầu, tiến gần lại phía ba một chút.
“Vụ nổ ở nhà họ Kiều có phải là con làm không?” Lê Hiếu Nhật nheo mắt nhìn Tiểu Bảo đang ngồi sát cạnh mình, lòng bỗng mềm lại.
Lúc trước, lần đầu tiên Kiều Tiểu Bảo và Dạ Nhất đến nhà anh, Dạ Nhất đã nhắc nhở anh rằng Kiều Tiểu Bảo không phải là một đứa trẻ bình thường, nhưng càng ở cạnh nhau, Lê Hiếu Nhật lại càng cảm thấy Kiều Tiểu Bảo thông minh hơn hẳn những đứa trẻ cùng độ tuổi khác, đầu óc cũng rất linh hoạt nhạy bén, anh luôn cảm thấy tự hào.
Khi nhà họ Kiều xảy ra vụ nổ kia, anh chưa từng nghi ngờ gì Tiểu Bảo, bởi vì dù thông minh mấy đi nữa thì chung quy nó vẫn chỉ là một đứa con nít.
Tuy nhiên Lê Hiếu Nhật đã quên rằng Kiều Tiểu Bảo có quen Dạ Nhất, vụ nổ như vậy nhất định có liên quan đến anh ta.
Tại sao nhà họ Kiều giờ nào không nổ, lại nổ ngay sau khi Kiều Minh Anh bị đánh chứ?
Hơn nữa đứa bé này cực kỳ bảo vệ Kiều Minh Anh, nó không cho phép bất cứ người nào không tôn trọng cô dù chỉ một chút.
Tuy nhiên kết quả điều tra của Lê Tiến Dũng lại khiến anh vô cùng kinh ngạc, bởi vì chỉ có mỗi Kiều Tiểu Bảo và Nhất Dạ từng đến nhà họ Kiều mà thôi. Lúc phát sinh vụ nổ họ cũng có mặt ở hiện trường, còn những thứ khác, với năng lực của Lê Tiến Dũng, chưa tìm ra bất cứ dấu vết nào.
Cả đất nước C này, chẳng có mấy người có thể giấu giếm được điều gì trước mắt Lê Hiếu Nhật cả.
Điều này khiến anh bắt đầu nghi ngờ về thân phận thật sự của Dạ Nhất.
Anh nhớ đến lần trước Dạ Nhất và Kiều Tiểu Bảo đến nhà, trên danh nghĩa Kiều Tiểu Bảo là em trai anh ta, thế nhưng thái độ anh ta đối với Kiều Tiểu Bảo hoàn toàn không giống như với một đứa bé hoặc bạn bè gì cả.
Thái độ đó giống như đang đối với chủ nhân của mình hơn.
Vậy nên Lê Hiếu Nhật mới xâu chuỗi những sự việc này lại với nhau và đi đến kết luận rằng Kiều Tiểu Bảo vì một lý do nào đó đã trở thành chủ nhân của Dạ Nhất. Và như thế, vụ nổ lần trước ở nhà họ Kiều là do Kiều Tiểu Bảo và Dạ Nhất cùng thực hiện.
Còn về việc Kiều Tiểu Bảo làm thế nào mà lại quen được nhân vật không đơn giản này, anh vẫn chưa xác định được.
“Ba biết rồi à?” Kiều Tiểu Bảo trừng to mắt nhìn Lê Hiếu Nhật, hơi lo sợ ba sẽ vì bé làm việc này mà không còn yêu thích mình nữa.
Bởi vì trước mặt anh, Kiều Tiểu Bảo đã rất cố gắng để làm một đứa trẻ ngoan rồi.
Thậm chí Kiều Tiểu Bảo còn không kể về thân phận của Dạ Nhất cho Kiều Minh Anh biết, sợ sẽ kiến cô lo lắng.
Nếu như Kiều Minh Anh mà biết, nhất định sẽ đuổi Dạ Nhất đi mất.
“Hửm?” Lê Hiếu Nhật giơ tay vuốt tóc Kiều Tiểu Bảo, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, con trai của anh rốt cuộc là có thân phận gì đặc biệt?
“Dạ…con thừa nhận là do con làm ạ. Nhưng mà con không ra tay, ai bảo bọn họ ức hiếp mẹ con chứ.” Kiều Tiểu Bảo nghiêm túc trả lời, trong lòng bé, Kiều Minh Anh là quan trọng nhất. Bé là một người đàn ông, bé nhất định phải bảo vệ mẹ mình thật tốt.
“Hả? Nếu một ngày nào đó có người nào làm gì ba, con cũng sẽ làm thế chứ?” Lê Hiếu Nhật có chút ghen tỵ hỏi.
Lê Hiếu Nhật không ghen tị với việc Kiều Tiểu Bảo đặt Kiều Minh Anh ở vị trí số một, cái anh quan tâm là rốt cuộc địa vị của kẻ làm ba như anh trong lòng nó quan trọng ra sao?
Kiều Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn anh nói: “Không đâu.”
Lê Hiếu Nhật lập tức xa sầm mặt.
“Ba, ở đây ai có thể làm gì được ba chứ? Con và mẹ còn đang chờ được ba bảo vệ này. Xoắn xuýt gì chuyện này chứ, ấu trĩ quá đi.” Vừa nói Tiểu Bảo vừa huơ huơ ngón trỏ, trưng ra vẻ mặt kiểu “như thế không tốt đâu nha.”
Nhìn mà không khỏi phì cười.
Lê Hiếu Nhật cảm thấy ấm áp trong lòng, nựng niu khuôn mặt mềm của Kiểu Tiểu Bảo cười nhẹ: “Bé cưng nói có lý, sau này gặp rắc rối gì cứ trốn sau lưng ba là được. Để xem ai dám bắt nạt con nhé.”