CHƯƠNG : NĂM NĂM SAU
Kiều Chấn Huy đón cô về nhà họ Kiều, chỉ bởi vì cô mang thân phận là “con trai”, khi biết được cô không phải “con trai”, liền hận không thể đánh chết cô.
Một người vô tình vô nghĩa như vậy, sao xứng để làm ba cô?
Kiều Minh Anh cắn chặt răng, từ đầu đến cuối không hề cầu xin một câu nào.
Không biết đã trôi qua bao lâu, bên ngoài mưa lớn, trận đòn roi này mới kết thúc.
Cô bị bầm dập khắp người, lại bị người ta ném ra giữa cơn mưa.
Những hạt mưa rơi xuống miệng vết thương của cô, máu và nước hòa lẫn lại lan rộng ra…
Cơ thể Kiều Minh Anh vốn đã yếu, sao có thể chống đỡ nổi, chưa được bao lâu đã ngất đi.
Cách đó không xa, một ánh đèn xe chiếu lên người cô, chủ xe cầm chiếc ô đi xuống, vội vã bước đến chỗ cô, ôm cô vào trong lòng, bế lên xe.
Tập đoàn Lê thị, văn phòng tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc Lê, đây là kết quả kiểm tra của cô… cậu Kiều, anh xem qua đi.” Trợ lí cầm báo cáo của bệnh viện, sắc mặt kì quái đưa cho Lê Hiếu Nhật.
Lê Hiếu Nhật bỏ văn kiện trên tay xuống, nhận lấy bản báo cáo.
Anh nhìn sắc mặt kì lạ của trợ lí, không hiểu hỏi: “Bản báo cáo này có vấn đề gì sao?”
Trợ lí khẽ sờ mũi: “Báo cáo nói… nói cậu Kiều… mang thai rồi.”
Lê Hiếu Nhật đang chuẩn bị lật ra để xem liền dừng tay lại: “Cậu nói gì?’
Trợ lí không biết phải giải thích như nào, dù sao chuyện này cũng quá hoang đường rồi.
Lúc bác sĩ nói với anh Kiều Minh Anh là con gái, anh không dám tin đến mức suýt rơi tròng mắt ra ngoài, chứ đừng nói đến chuyện Kiều Minh Anh mang thai.
Lê Hiếu Nhật không đợi trợ lí nói tiếp, anh vội vã mở kết quả kiểm tra trong tay ra, ánh mắt càng ngày càng tối đi, mu bàn tay nổi gân xanh.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào!”
Mạnh mẽ đập bản báo cáo xuống bàn, lòng Lê Hiếu Nhật rối như tơ vờ.
Giới tính trong bản báo cáo của Kiều Minh Anh là nữ, hơn nữa còn đang mang thai, thời gian vừa đúng một tháng!
Hơn nữa buổi tiệc ngày hôm đó, cũng trùng hợp trôi qua được một tháng!
Dường như mọi thứ đều trở nên rõ ràng trong nháy mắt.
Tại sao lúc đó camera lại quay được Kiều Minh Anh đỡ anh vào phòng, mà lại không quay được người phụ nữ nào khác?
Tại sao cơ thể của Kiều Minh Anh lại gầy yếu như vậy, tính cách cũng mềm mỏng, căn bản không giống một người đàn ông?
Tại sao anh lại động tâm với một Kiều Minh Anh như vậy?
Chân tướng, đã được bày ra trước mắt, Kiều Minh Anh chính là người phụ nữ anh cần tìm!
Mà người phụ nữ này, không chỉ lừa anh, lại còn dám mang thai đứa con của Lê Hiếu Nhật anh!
Lê Hiếu Nhật đứng dậy, anh bước ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Hủy hết mọi lịch trình ngày hôm nay!”
Lê Hiếu Nhật đi đến bệnh viện, khi biết được Kiều Minh Anh đã bị người nhà họ Kiều đưa đi, anh lại vội vã đi đến nhà họ Kiều.
Bởi vì mưa quá to, chiếc xe di chuyển cũng rất chậm.
Trong cơn mưa, một chiếc xe màu trắng vượt qua con Maybach của anh.
Mà lúc này anh ta và Kiều Minh Anh lại lướt qua anh.
Ai cũng không biết được, lần từ biệt vội vã này, lại đến năm năm.
Ánh nắng vừa phải, gió cũng không quá khô.
Năm năm sau, nước C, khu chung cư Cảnh Niên ở phía Bắc.
“Con yêu, thật sự không cần mẹ cầm những thứ này sao?” Giọng nói mềm mại thánh thót vang lên giữa hành lang trống vắng, một lớn một bé đứng trước một chiếc cửa, mở ra sau đó bước vào.
“Con không cần! Những chuyện này đều là việc của đàn ông, mẹ không cần giành với con.” Kiều Tiểu Bảo kiên nhẫn nhắc lại lời mà cậu bé đã nói không biết bao nhiêu lần.
Giọng nói tuy còn non nớt nhưng lại cho người ta cảm giác được sự cool ngầu, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, một cậu bé đang cầm chiếc túi to, gương mặt tỏ vẻ như người lớn, vô cùng đẹp trai và đáng yêu, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh giống như những trái nho, cái miệng nhỏ cong lên, khiến người khác vừa nhìn vào đã cảm thấy yêu thích.
“Xì, con mới bao lớn chứ, con có biết đàn ông là như thế nào không?” Kiều Minh Anh không nhịn được bật cười, ánh mắt dịu dàng cong lên như trăng lưỡi liềm, sáng lấp lánh.
Kiều Tiểu Bảo đóng cửa lại, dỡ hành lí, vừa bận rộn vừa nói: “Đàn ông phải giống như Kiều Tiểu Bảo vậy, vừa đáng yêu lại vừa đẹp trai, nuôi mẹ trắng trẻo đẹp trai, còn có thể bảo vệ mẹ, giặt quần áo, nấu ăn.”
Kiều Minh Anh cũng bị lây sự đáng yêu của cậu, nhào qua ôm lấy cổ của Kiều Tiểu Bảo, cọ cọ vào gương mặt mềm mại của cậu: “Có con trai đúng thật là tốt, mẹ có một người con trai như con đúng là báu vật.”
“Mẹ, con có một người mẹ như mẹ mới là báu vật.” Kiều Tiểu Bảo bất lực sửa lại lời của mẹ, sau đó tiếp tục sắp xếp hành lí.
“Vậy được, bữa tối nay con làm đi.” Kiều Minh Anh không khách khí sai bảo Kiều Tiểu Bảo, thuận tiện thơm một cái lên chiếc má núng nính của cậu.
Kiều Tiểu Bảo nhất thời chưa kịp phản ứng lại, suy nghĩ một hồi mới phát hiện ra hôm nay là thứ bảy: “Mẹ, chẳng phải chúng ta đã chia rõ lịch, thứ hai, thứ tư, thứ sáu, Tiểu Bảo làm việc nhà, thứ ba, thứ năm, thứ bảy là mẹ làm, còn chủ nhật thì xem xét sao?”
“Ài! Mẹ khổ cực nuôi con lớn đến chừng này, chịu biết bao nhiêu là vất vả? Nhớ năm đó…” Kiều Minh Anh ôm lấy lồng ngực, sắc mặt bi thương, lê thê nhắc lại chuyện năm xưa!
“Được rồi, được rồi, con biết rồi, bây giờ con sẽ đi nấu cơm.” Khóe miệng Kiều Tiểu Bảo cong lên nhìn mẹ mình, mỗi lần mẹ cậu không muốn nấu cơm đều giở trò này, cậu đã quen rồi.
Kiều Minh Anh vừa nghe thấy vậy, liền kéo vali vào phòng thu dọn.
Căn nhà này thực sự rất tốt, vừa ngăn nắp lại sạch sẽ, đến cả những gia dụng trong nhà đều do Dương Ly đích thân đi mua, thiếu thứ gì cô cũng có thể đưa Tiểu Bảo đi mua được.
Chỉ có điều những thứ đồ này cũng không phải tự dưng mà có, trước khi cô trở về Dương Ly ở trước mặt cô đã kêu trời khóc đất với cô rằng ví của cô ấy đã “chết” thảm như nào, mãi cho đến khi cô bảo đảm sẽ trả lại ví cho cô ấy, thì cô ấy mới bình tĩnh lại.
Kiều Minh Anh sắp từng bộ quần áo vào trong tủ, lúc tìm đồ vệ sinh cá nhân cô mới đột nhiên nhớ đến Tiểu Bảo nói phải mua cái mới, vì vậy cô liền vất toàn bộ chúng đi, sau khi sắp xếp xong hết đồ đạc, căn phòng mới có thêm chút sinh khí.
Kiều Minh Anh sắp xếp xong phòng của mình, lại chạy đến sắp xếp phòng của Kiều Tiểu Bảo, đồ của Kiều Tiểu Bảo cũng không nhiều lắm, ngoại trừ quần áo ra thì cũng chỉ có một chiếc laptop Kiều Minh Anh mua cho cậu, nói đến kĩ thuật dùng máy tính của cậu, Kiều Minh Anh cũng cảm thấy hổ thẹn vì không bằng, nhưng Kiều Minh Anh cũng không biết hàng ngày cậu dùng máy tính làm gì, lâu ngày rồi nên cô cũng mặc kệ không quan tâm.
Lúc sắp xếp quần áo cho Kiều Tiểu Bảo cô mới đột nhiên phát hiện ra vẫn còn một chiếc quần chíp siêu nhân cô mua cho cậu trước đây, không khỏi bật cười.
“Mẹ, xem trộm đồ của người khác là không đúng đâu.” Kiều Tiểu Bảo mặc một chiếc tạp dề in hình SpongeBob bước vào, tạp dề là Kiều Minh Anh đặc biệt mua cho cậu, rất vừa vặn.