CHƯƠNG : SAO EM LẠI PHÁT HIỆN ĐƯỢC
Vốn đang mặt mũi trắng bệch nằm trên giường bệnh, Lê Hiếu Nhật lúc này lại từ từ mở mắt ra, khóe môi khẽ cong, dịu dàng nhìn cô: “Sao em lại phát hiện ra được?”
Kiều Minh Anh khinh thương hừ một tiếng, cầm lấy một quả táo ở phía bên cạnh, cắn một miệng nhưng rồi lại phát hiện ra bản thân chưa đánh răng, sau đó đành tiếc nuối mà bỏ quả táo xuống rồi nói: “Đầu tiên, quần áo lúc anh đi vào và lúc đi ra đều vô cùng gọn gàng, ngay cả vị trí băng bó cũng không hề thay đổi, nếu như vết thương của anh thực sự tái phát, chẳng lẽ bác sĩ lại không cởi quần áo thay băng cho anh sao?”
Một tia ngạc nhiên xẹt qua đôi mắt đen tuyền của Lê Hiếu Nhật, ánh mắt nhìn về phía cô bỗng ẩn chứa tình cảm nồng thắm không dễ gì nhìn ra: “Nói tiếp đi”
“Tiếp theo là mấy vị bác sĩ đó, nếu như vết thương của anh thực sự tái phát mà phải vào phòng phẫu thuật lần nữa, vậy thì tại sao lúc bước ra bác sĩ lại không dặn dò gì tôi, để sau này tôi chú ý chăm sóc bệnh nhân là anh đây? Nếu như ngay cả một câu cũng không nói mà đã rời đi rồi, thì có nghĩa là gì?”
Kiều Minh Anh đắc ý hếch cằm lên, lúc mới đầu cô cũng rất lo lắng, nhưng đến khi Lê Hiếu Nhật được đưa ra ngoài thì chút lo lắng ấy ngay lập tức biến thành nghi ngờ.
Cô bất lực nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh này, trong lòng thầm trách, chẳng hiểu sao lại lấy trò này ra để dọa Lê Ngữ Vi, anh không còn cách nào khác đối phó với cô ta sao?!
“Haha” Lê Hiếu Nhật cười thầm hai tiếng, không ngờ cô nhóc này lại kĩ tính như vậy, đầu óc linh hoạt, chuyện này mà cô cũng đoán ra được.
Thực ra vết thương của anh cũng hơi rách một chút, nhưng không quá nghiêm trọng, tuy nhiên anh vẫn muốn lấy cớ này ra để dọa Lê Ngữ Vi một chút, sau đấy liền một lần nữa tiến vào phòng phẫu thuật.
Sau lần này, có lẽ Lê Ngữ Vi cũng không dám đến đây gây chuyện nữa.
Nghĩ đến chuyện này, Lê Hiếu Nhật có chút bất lực, nếu là người khác còn đỡ, anh có thể đuổi cô ta ra ngoài giống như với Diệp Tử, hoặc là bảo Lê Tiến Dũng đuổi cô ra.
Haiz, cô em gái này của anh từ nhỏ đến lớn đã quen thói được nuông chiều, người làm anh như anh đây cũng cảm thấy có phần trách nhiệm.
Lê Hiếu Nhật cúi đầu suy ngẫm, anh như thế này có phải là đã nuông chiều con bé rồi không?
“Vi Vi, tính cách con bé vốn là như vậy, em đừng để bụng” Lời giải thích bất ngờ này khiến cô có chút sửng sốt.
Nhưng sự ngạc nhiên này nhanh chóng trở nên bình thản, đương nhiên, Lê Ngữ Vi là em gái anh mà, cho dù sau này cô ta có gây sự với cô, cô có thể nói được gì đây?
Kiều Minh Anh nhìn Lê Hiếu Nhật vài giây, sau đó đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô mang dụng cụ ra giúp anh làm vệ sinh cá nhân, tay phải anh không thể cử động, cũng không muốn dùng tay trái, Kiều Minh Anh không biết phải làm sao, đành phải đích thân ra tay giúp đỡ.
Lê Hiếu Nhật sao lại không biết nguyên nhân vì sao khi anh nói câu vừa rồi cô lại thay đổi sắc mặt cơ chứ, trong lòng anh liền có chút cáu kỉnh.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn thanh tú lại hờ hững này, anh bỗng dưng nảy sinh cảm giác áy náy.
Sau khi hầu hạ vị đại boss này ăn sáng, Kiều Minh Anh cầm túi lên, chuẩn bị đi ra bên ngoài.
“Em đi đâu vậy?” Lê Hiếu Nhật ngẩng đầu nhìn cô, có chút không vui. Đến công ty sao? Sếp còn đang nằm đây, cô đến công ty làm gì?
“Tổng giám đốc Lê lo nhiều chuyện thật đấy, chẳng lẽ tôi đi đâu cũng cần phải báo cáo với anh chắc?” Bước chân vốn từ tốn của Kiều Minh Anh càng thêm vội vàng hơn, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.
Còn sắc mặt của Lê Hiếu Nhật ở phía sau bất chọt trở nên u ám, ánh mắt anh lướt qua Lê Tiến Dũng rồi nhìn về phía thang máy.
“Lê Tiến Dũng, đi theo cô ấy” Lê Hiếu Nhật nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô nhóc chết tiệt, lá gan càng ngày càng lớn rồi!
“Vâng” Lê Tiến Dũng nhận lệnh, sau đó bám sát Kiều Minh Anh một cách khéo léo, càng ngày anh ta càng thành thạo trong việc thay mặt cậu chủ theo dõi hành tung của Kiều Minh Anh rồi…
Nếu như bị phát hiện, Lê Tiến Dũng liền nghĩ ngay đến tương lai u ám đen tối của bản thân.
Hôm nay không có buổi chụp hình nào, Kiều Minh Anh đi ra khỏi bệnh viện, đứng bên đường bắt một chiếc taxi rồi nhanh chóng rời khỏi khu vực này.
Nơi Kiều Minh Anh đến là một bệnh viện khác.
Đây là bệnh viện mà Kiều Chấn Huy cùng Lâm Thu Thủy đang nằm.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô suýt chút nữa thì quên mất sự tồn tại của hai người này.
Tập đoàn Kiều Thị cũng không khá hơn là bao, người cầm quyền thì đang nằm trong bệnh viện, tập đoàn Kiều Thị bỗng chốc mất đi đầu não, lại cộng thêm việc Lê Hiếu Nhật lúc nào cũng cố tình nhăm nhe khiến cho Kiều Thị vốn đã lao đao này càng thêm suy sụp hơn.
Tuy nhiên, phá hủy toàn bộ Kiều Thị không phải là mục đích cuối cùng của Kiều Minh Anh.
Mấu chốt chính là…
Dù ngoài cửa có người canh giữ, nhưng sau khi Kiều Minh Anh nói tên ra, mấy người nọ cũng vẫn để cho cô vào.
Kiều Chấn Huy đã tỉnh lại rồi, nhưng thân thể vẫn còn rất yếu ớt, ông ta nằm yên một chỗ không động đậy, khác một trời một vực so với vẻ sắc bén xảo quyệt mà Kiều Minh Anh thường thấy, cái này gọi là gì nhỉ?
Kiều cô nương đây không chút khách khí mà bật cười.
Cái này gọi là báo ứng.
Cô không phải con gái ruột của Kiều Chấn Huy, Kiều Chấn Huy đã hại chết mẹ cô, nên tất nhiên cô không ngốc đến mức ngày nào cũng mò mặt đến đây thăm hung thủ đã giết chết mẹ mình.
Nghe nói Kiều Lan Anh mất tích rồi, đến giờ bên phía cảnh sát vẫn chưa tìm được cô ra, nhà họ Kiều chỉ có hai người con gái, vậy cho nên quãng thời gian sau này, cho dù Kiều Chấn Huy nằm trong bệnh viện cũng cô quạnh hẩm hiu, ngay cả những người họ hàng ngoài mặt thân thiết với nhà họ Kiều cũng chỉ ló mặt đến được có vài lần.
Trong mắt người ngoài, nhà họ Kiều hiện giờ sắp tan tành đến nơi rồi.
Làm gì còn ai dám đến chào hỏi như trước nữa, làm gì còn ai cun cút đến nịnh nọt làm thân với bọn họ nữa?
Đối với những gia tộc giàu có, cái gọi là tình thân chẳng bao giờ tồn tại cả. Nếu có thì cũng chỉ là về mặt lợi ích, đặc biệt là ở nhà họ Kiều, những gì Kiều Minh Anh trông thấy còn chưa đủ nhiều hay sao?
“Ba, ba bị sao vậy, sao lại bị thương đến mức này? Ba nhìn ba xem, tàn tạ thế này rồi!” Kiều Minh Anh cúi mặt cười, bước đến trước mặt Kiều Chấn Huy, cố tình diễn trò.
Kiều Chấn Huy nhìn thấy người đến là Kiều Minh Anh, lại nghe thấy cô nói những lời này, rõ ràng là đang chế giễu ông ta, sự bình tĩnh trong phút chốc bỗng dưng nổi trận lôi đình.
“Mày đúng là đứa con gái bất hiếu! Mày ăn nói kiểu gì vậy hả! Ba mày nằm viện lâu như vậy rồi mà mày cũng không biết đường tới thăm sao?” Kiều Chấn Huy tức giận lườm Kiều Minh Anh.
Lúc này Kiều Minh Anh mới thôi không bày ra vẻ mặt khoa trương lúc nãy nữa, nhưng lại nói một cách đầy ý tứ: “Ồ, trí nhớ tôi không tốt lắm, quên mất”
Kiều Chấn Huy vốn không hi vọng Kiều Minh Anh nói những lời hay ý đẹp như ông ta muốn, nhưng cũng không nghĩ là cô sẽ thẳng thắn như vậy, quên mất?
Cô dám nói như vậy!
Bên cạnh truyền đến âm thanh xột xoạt, Kiều Minh Anh ngẩng đầu lên liền trông thấy Lâm Thu Thủy không biết đã tỉnh giấc từ bao giờ, bà ta nhìn cô với đôi mắt đỏ ngầu như thể sắp xông tới xé xác cô vậy.
“Ôi chao, đây không phải là mẹ kế của con sao? Khó khăn lắm con mới có dịp về được một lần, có phải là mẹ cảm động lắm đúng không?” Kiều Minh Anh có chút ngạc nhiên, Lâm Thu Thủy không hề chỉ thẳng mặt mà mắng chửi cô như những lần gặp mặt trước, chuyện này quả thật kì lạ.
Đây hoàn toàn không phải là phong cách của người đàn bà ngang ngược này.
Lâm Thu Thủy dường như không nói được gì mà chỉ hừ một tiếng, vẻ khó chịu thoáng hiện lên trên khuôn mặt.
Chẳng lẽ bà ta không thể nói chuyện?
Kiều Minh Anh chớp mắt hỏi: “Mẹ kế sao vậy, sao lại có vẻ không vui thế?”
Vừa mới dứt lời, Lâm Thu Thủy nhìn chằm chằm vào cô với vẻ thù hằn.
Kiều Chấn Huy thở dài một hơi, nhìn Kiều Minh Anh với ánh mắt phức tạp, nói với cô bằng một giọng điệu vô cùng bất lực: “Vì vụ nổ kia mà cổ họng mẹ kế cô bị tổn thương, tạm thời không thể nói chuyện”