CHƯƠNG : CÓ BỆNH THÌ ĐI CHỮA ĐI.
Rất rõ ràng sao?
Lẽ nào là cô gái bên cạnh anh?
Ngón tay của Kiều Minh Anh nắm chặt chiếc cốc, các khớp xương trở nên trắng bệch, khéo miệng nở một nụ cười có chút miễn cưỡng.
“Đến, đến, đến, đừng quấn lấy vấn đề này nữa, chúng ta tiếp tục.” Tiếu Triết thấy bầu không khí có chút không đúng, lập tức đứng ra giải vây.
Không biết có phải là có người đặt nước không, chai rượu đã ba lần chỉ vào Kiều Minh Anh, lúc đầu Kiều Minh Anh không để ý, lựa chọn nói thật, trả lời mấy câu hỏi không liên quan.
Nhưng, đến cuối cùng trò chơi lại biến thành lấy ly rượu ở trên bàn tự phạt ba ly.
“Tửu lượng của Kiều Minh Anh không tồi nha.” Có người nói, thấy Kiều Minh Anh uống liền ba ly, khuôn mặt chỉ hơi đỏ lên, rất quyến rũ.
Nhưng sau đó không biết xảy ra chuyện gì, những người kia lại cố tình xoay chai rượu đến chỗ của Kiều Minh Anh, chai rượu đều sẽ lệch vào giây cuối cùng, mỗi lần đều lệch một chút.
Tửu lượng của Kiều Minh Anh không tốt cũng không xấu, uống mấy ly rượu vẫn còn có chút tỉnh táo, đầu óc cóc chút nóng, nhiệt độ trên mặt cùng với mùi khói rượu trong phòng bao khiến cô rất khó chịu.
Cô đứng dậy nói với mọi người một câu, chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh,
Phòng bao ở Tập Hoa Uyển có phòng vệ sinh riêng, Kiều Minh Anh không muốn ở trong phòng bao, nên ra ngoài để hít thở không khí trong lành.
Kiều Minh Anh từ nhà vệ sinh đi ra, bàn tay nhỏ bé vẫn chưa lau khô, mà liên tục vỗ nhẹ lên mặt mình, cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn.
Nhưng cái này hình như không có tác dụng gì cả, vì vậy đi ra chỗ giống như lan can, muốn gió thổi bay.
“Kiều Minh Anh?” Một giọng nói đã phá vỡ khung cảnh xinh đẹp này, Kiều Minh Anh mở mắt ra, cô vừa uống rượu, vốn dĩ có chút say, trong đôi mắt càng thêm vài phần quyến rũ, lặng lẽ khiến người khác động tâm.
Cô quay người nhìn, hình như là người ở trong phòng bao lúc nãy, về phần là ai, Kiều Minh Anh rất lâu mới nhớ ra là ai.
Lâm Kiệt, là chủ tịch hội sinh viên khi còn đi học, gia thế tốt, ngoại hình cũng được, nhưng hình như có chút gia trưởng.
“Anh có chuyện gì sao?” Kiều Minh Anh lịch sự nhưng lại thờ ơ nhìn anh ta, hỏi.
“Làm bạn gái của anh.” Lâm Kiệt thẳng thắn, chống cằm, khuôn mặt kiêu ngạo, giống như Kiều Minh Anh chắc chắn sẽ đồng ý.
Ánh mắt của Kiều Minh Anh hơi lạnh đi, nhìn Lâm Kiệt cười giống như không cười: “Anh chưa uống thuốc hả?’
Lâm Kiệt cứng họng, phản ứng của Kiều Minh Anh giống như đang mắng anh ta có bệnh, sắc mặt đột nhiên tái mét.
Trong mắt của anh ta, Kiều Minh Anh cũng chỉ là một cô gái xinh đẹp mà thôi, anh ta nhìn trúng cô còn là may mắn của cô, cô lại dám như vậy?
“Em nói đi, có đồng ý không? Anh khuyên em đừng không biết tốt xấu.” Lâm Kiệt cứng rắn nói.
Kiều Minh Anh suýt nữa thì bật cười, đầu óc của tên ngốc này đúng là bị chập mạch mà?
Cô trợn tròn mắt: “Anh có bệnh thì đi chữa trị đi!”
Lâm Kiệt nắm lấy cổ tay của Kiều Minh Anh, vẻ mặt u ám, giống như đang nói Kiều Minh Anh đúng là không biết tốt xấu, những lời nói phun ra từ trong miệng càng khó nghe: “Cô chỉ là một con đàn bà mà thôi, ở đây giả vờ thanh cao cái gì? Bổn thiếu gia nhìn trúng cô chính là may mắn của cô!”
Kiều Minh Anh lạnh lùng cười, nhìn Lâm Kiệt nắm lấy cổ tay của mình giống như đang nhìn một tên điên, trong lòng cảm thấy rất phiền phức: “Đầu của anh bị lừa đá sao? Buông ra!”
“Cô có thể dằn lòng được với bổn thiếu gia sao?” Lâm Kiệt cũng không khách khí, đưa tay lên quệt một đường trên gò má thanh tú của Kiều Minh Anh, cảm giác trơn trượt khiến tâm trạng anh ta phơi phới, ánh mắt nhìn Kiều Minh Anh ngày càng nóng bỏng.
Kiều Minh Anh là nữa thần trong mắt của hầu hết nam sinh ở trường đại học, không có ai không rung động bởi khuôn mặt thanh tú, dễ thương này, nếu như có thể biến cô thành người phụ nữ của mình, đưa ra ngoài cũng rất có mặt mũi….
Trong lòng Lâm Kiệt đã tính toán xong xuôi, ánh mắt nhìn Kiều Minh Anh giống như đang nhìn một người không mặc quần áo, khiến người khác buồn nôn.
Kiều Minh Anh nhìn thấy vậy, trong ánh mắt hiện lên sự ghê tởm, dùng lực đẩy tay anh ta ra, có lẽ là do say rượu, sức lực của cô không bằng lúc bình thường, yếu hơn rất nhiều, nhưng dường như muốn từ chối.
Lâm Kiệt nhìn trái nhìn phải, cũng không quan tâm đến xung quanh, cúi đầu muốn gặm cổ cô.
Kiều Minh Anh nghiêng đầu, trốn tránh sự va chạm của Lâm Kiệt, trong lòng vô cùng lo lắng, vì vậy không quan tâm đến điều gì nữa, nhấc chân lên, dùng đầu gối đá vào phía dưới của Lâm Kiệt.
Sức lực của cô yếu hơn bình thường rất nhiều, nhưng lực sát thương vẫn như cũ, cú đá này khiến bàn tay đang nắm lấy Kiểu Minh Anh của Lâm Kiệt buông ra, đau đớn gập người.
Kiều Minh Anh sợ hãi, giống như một con nai nhỏ bị kinh hãi nhấc chân chạy, cũng không dám quay đầu lại, cố gắng chạy về phía trước.
“Con đ!” Vẻ mặt của Lâm Kiệt u ám, cũng không quan tâm cơn đau từ phía dưới truyền đến, đuổi theo, chỉ vài bước đã đuổi kịp Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh bị anh ta nắm lấy cánh tay, sức lực lớn đến mức muốn bẻ gãy cánh tay của cô, khiến cô phải cau mày.
Đầu Kiều Minh Anh có chút choáng váng, nhìn thấy khuôn mặt u ám của Lâm Kiệt cách mình ngày càng gần, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Cô nghiến răng nghiến lợi, sau đó há miệng cắn một cái thật mạnh vào tay Lâm Kiệt!
“A!” Lâm Kiệt đau đớn vội vàng hất cô ra, Kiều Minh Anh bị anh ta hết ra, cả người không đứng vững bị ngã xuống đất, bàn tay nhỏ chống đỡ trên mặt đất lạnh lẽo.
“Con tiện nhân này! Mày xong đời rồi” Lâm Kiệt bước lên trước, một tay tóm lấy Kiều Minh Anh, động tác rất thô lỗ, khiến cổ tay của Kiều Minh Anh vô cùng đau đớn.
Anh ta giơ tay lên, không hề khách khí muốn vuốt ve khuôn mặt thanh tú của Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh nhắm mắt lại, trong lòng biết được mình không trốn thoát được, vậy thì sẽ không trốn nữa.
Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một sự thê lương.
Có lẽ bây giờ Lê Hiếu Nhật đang ở trong phòng bao, người đẹp ở trong lòng? Sao có thể phát hiện ra cô vẫn chưa quay về mà ra ngoài tìm cô chứ?
Cô đã từ bỏ vùng vẫy, chờ đợi cái tát kia.
Một lúc sau, trên mặt không hề có bất kỳ một cảm giác nào, đang xảy ra chuyện gì?
Kiều Minh Anh nghi ngờ, từ từ mở mắt ra, nhìn chăm chú, Lâm Kiệt đã bị ngã xuống đất.
Dáng vẻ kia rõ ràng vô cùng buồn cười, đâu còn bộ dạng ngông cuồng tự cao tự đại lúc nãy chứ?
Kiều Minh Anh sững sờ, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một bóng người bao phủ lên mình, hương thơm bạc hà quấn lấy cô, tràn ngập hơi thở của cô, trái tim cô không khỏi ngừng đập.
“Ai cho cậu can đảm động vào cô ấy ở trước mặt tôi?” Giọng nói lạnh lùng của vang lên, mang theo sự tức giận, đầu óc Kiều Minh Anh trở nên rõ ràng hơn, cuối cùng cũng nhìn rõ dáng vẻ của anh.
Lê Hiếu Nhật.
Là Lê Hiếu Nhật.
Sự chua xót trong lòng Kiều Minh Anh đột nhiên dâng lên chóp mũi và hốc mắt, chua chát, cô không dám chớp mắt, sợ vừa chớp mắt, nước mắt sẽ lập tức rơi xuống.
Sao đột nhiên anh lại đi ra??
“A! Cậu Lê, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi bảo đảm lần sau sẽ không dám nữa!” Lâm Kiệt đau đơn co quắp trên mặt đất, thảm hại, cả người bẩn thỉu, mỗi một cú đá của Lê Hiếu Nhật giống như đang trút giận, không một chút lưu tình.