CHƯƠNG : QUẦN MA LOẠN VŨ
Kiều Minh Anh siết chặt nắm đấm, đôi mắt long lanh tựa như mặt hồ mênh mang sương khói, bao phủ một tầng quang sắc mê ly, đáy mắt vụt qua một tia kiên định.
—
Trong trang viên, Lê Hiếu Nhật đến công ty, trong nhà ăn rộng rãi, trên bàn ăn dài theo kiểu phương tây đặt vô số các món ăn, mà chỉ có một mình Diệp Tử dùng bữa, Tịnh Nguyệt đứng đằng sau, hai bên bàn ăn, là hai hàng người làm.
Diệp Tử vừa nhìn chị Lâm, vừa cười nói: “Bữa sáng hôm nay rất ngon, cảm ơn.”
“Đây là chuyện chúng tôi nên làm.” Chị Lâm không có hảo cảm gì với Diệp Tử, chẳng qua cô ta nếu đã là khách của Lê Hiếu Nhật, bọn họ nhất định phải phục vụ tốt, cho nên cũng lịch sự trả lời.
Diệp Tử không có nói gì thêm, trên mặt treo một nụ cười dịu dàng như nước, bất động thanh sắc đánh giá cách bài trí của ngôi biệt thự.
Nội thất và cách trang trí trong biệt thự đều rất đặc biệt, trong khiêm tốn thấy được sự xa hoa, nhưng sẽ không chói lóa, cho người khác một loại cảm giác hưởng thụ.
Chỉ cần nghĩ đến bản thân về sau sống ở đây, cùng với Lê Hiếu Nhật, thì cô ta cảm thấy cả người đều lâng lâng.
Cô ta đắc ý nhướn mày, sau đó uống hết bát canh.
Lúc này, Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo dắt tay nhau đi vào biệt thự, mấy người của đội tuần tra rất quen thuộc với Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo, nhìn thấy bọn họ thì lịch sự cung kính chào hỏi.
“Mami, giờ này daddy đang ở công ty, mami không cần đi sao?” Kiều Tiểu Bảo quay đầu nhìn Kiều Minh Anh, cách biệt thự càng lúc càng gần, hai mẹ con đi đến trước cửa, mở cửa bước vào.
“Công ty…” Kiều Minh Anh hơi ngẩn ra một chút, sau đó cả người giống như đột ngột chịu đả kích mà giật mình.
Cô chìa ngón tay ra tính toán, sau đó thở phào.
“Mami, nhà ăn hình như có người.” Kiều Tiểu Bảo lắng tai nghe, nghe thấy trong nhà ăn có tiếng va đập bát đũa.
Cậu bé có thể nghe ra người đó khi cầm lên đặt xuống quá dùng sức, cho nên không thể là Lê Hiếu Nhật.
Nghe thấy thế, gương mặt đẹp trai của Kiều Tiểu Bảo hơi có chút bất mãn, kéo Kiều Minh Anh đi vào trong dù cô không muốn.
“Quản họ làm gì, chúng ta đi lên lầu.” Kiều Minh Anh không thèm để tâm quét mắt qua nhà ăn, sau đó kéo bàn tay mềm mại của Kiều Tiểu Bảo, đi lên cầu thang xoắn ốc.
Tiếng xe lăn ma sát vào sàn nhà từ đằng sau truyền tới, giọng nói nhẹ nhàng của Diệp Tử truyền đến, ngọt mà có chút phát ngán: “Cô Kiều trở về rồi?”
Kiều Minh Anh chỉ cảm thấy toàn thân run lên, bị giọng nói này làm do da gà da vịt đều nổi hết cả lên, ở trên cầu thang quay người, nhìn cô ta.
Không thể không nói, Diệp Tử lớn lên quả thực xinh đẹp, khác hẳn với vẻ xinh đẹp bức người của Hạ Huân Nhi, trên môi của cô ta luôn treo một nụ cười dịu dàng, cho người khác cảm giác dịu dàng như nước.
Nhưng loại người này thật sự rất nguy hiểm.
Sức nhẫn nại của Diệp Tử rất tốt, biết thế nào lòng người để đạt được mục đích, điểm này dù là Lê Ngữ Vi cũng không bằng.
Nhưng, lúc nào cũng cười giả tạo như vậy, Kiều Minh Anh nhìn thôi cũng thấy rất mệt rồi.
“Có chuyện gì?” Kiều Minh Anh không nóng không lạnh hỏi, trên mặt là sự thờ ơ, giống như sự tồn tại của Diệp Tử không có ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
“Cô Kiều đang muốn lên lầu sao? Không biết phòng của cô là phòng nào, phòng của tôi ở ngoài cùng bên phải tầng , Hiếu Nhật đích thân sắp xếp cho tôi.” Diệp Tử được Tịnh Nguyệt đẩy tới cầu thang, Kiều Minh Anh đứng ở trên cao nhìn xuống, có chút không kiên nhẫn, lại không thể không lộ ra ý cười trên mặt.
Ngoài cùng bên phải tầng ?
Khóe môi của Kiều Minh Anh cong lên, phòng ngoài cùng bên phải tầng đều là phòng ngủ dùng để tiếp đãi khách.
“Mami tôi đương nhiên ở cùng với daddy rồi, cô ở đó có liên quan gì đến mami tôi chứ?” Kiều Tiểu Bảo liếc nhìn Diệp Tử, trên mặt không có biểu cảm gì, phản bác lại lời nói của Diệp Tử.
Ánh mắt của Diệp Tử nhìn Kiều Tiểu Bảo bên cạnh Kiều Minh Anh, vụt qua một tia tà ác không dễ phát giác, vốn tưởng tối qua nói với cậu bé những điều đó, có thể khiến mẹ con cậu biết khó mà lui, không ngờ tiểu quỷ này còn dẫn Kiều Minh Anh trở về.
Diệp Tử không để tâm đến lời nói của Kiều Tiểu Bảo, cô thuần tùy cho rằng đó là lời nói khoác của Kiều Tiểu Bảo mà thôi, bất bình thay cho mami cậu nhóc.
“Con của cô Kiều thật sự thông minh lanh lợi, rất giống cô Kiều.” Diệp Tử liếc nhìn Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo, ý vị thâm trường vứt lại một câu, sau đó bèn kêu Tịnh Nguyệt đẩy cô ta ra bên ngoài biệt thự.
“Mami, phải cẩn thận cô ta.” Kiều Tiểu Bảo nắm tay của Kiều Minh Anh, có chút trầm trọng nói.
Người phụ nữ này rất nguy hiểm.
“Mami biết, cho dù cô ta muốn làm cái gì cũng phải nhìn xem chỗ này là chỗ nào, mami có để cô ta được đắc ý hay không.” Kiều Minh Anh không cái là gì mà nhún vai, kéo Kiều Tiểu Bảo đi lên lầu.
Có điều may mắn, khi dùng bữa Diệp Tử không có làm ra chuyện gì quá thể cả, vài câu ngoài khoe trong chế giễu đó đối với Kiều Minh Anh mà nói không đủ gãi ngứa, Diếp Tử tự tìm khó chịu, đối với Kiều Minh Anh mặn ngọt đều không ưa, cũng đừng cố lấy lòng.
CR gần đây hình như rất bận, thời gian một tuần đó Kiều Minh Anh mặc dù đều chạy như chó ở phim trường của Thần Tinh cùng Dương Ly, có điều đối với chuyện của CR cũng không có bỏ qua.
Một tuần trước, Lê Hiếu Nhật bị thương nặng phải nằm viện, bị thương ở tay trái, cho nên tồn đọng rất nhiều văn kiện đợi anh xem, cộng thêm CR gần đây đang đấu thầu một dự án, vì thế thời gian của Lê Hiếu Nhật gần đây sẽ tương đối eo hẹp.
Khi nghe thấy thời gian của Lê Hiếu Nhật sẽ tương đối eo hẹp, Kiều Minh Anh không cảm thấy gì, anh có thể rút thời gian cùng mỹ nhân đi tham gia tiệc tùng, có thể thấy có nhiều thời gian rồi.
Đến giờ tối, xe của Lê Hiếu Nhật vẫn chưa có xuất hiện, Diệp Tử ngồi ở phòng khách đợi, xem bộ dạng hình như không đợi được anh thì sẽ không đi ngủ.
Kiều Minh Anh không có quản nhiều như vậy, cô ta thích đợi thì đợi đi, sau đó đi lầu chuẩn bị đi ngủ.
Cô không có ngủ ngay, mà lấy ra chiếc macbook màu trắng của mình, sau khi mở máy kết nối mạng, vào diễn đàn.
Xem không bao lâu thì cảm thấy mệt rồi, chuẩn bị đi ngủ, nhưng lăn qua lăn lại vẫn không đủ được.
“Còn không ngủ ngày mai làm sao quay?” Cô Kiều bất lực cãi cãi đầu, đột nhiên nhớ đến phòng sách của Lê Hiếu Nhật ở gần đây, đi lấy một quyển sách đọc, nói không chừng đọc rồi sẽ buồn ngủ.
Khi Kiều Minh Anh không ngủ được, đây chính là phương pháp thép, mặc kệ là sách gì, chỉ cần là sách cô đọc không hiểu, cô đều có thể vừa xem liền ngủ mất!
Trong phòng sách sáng đèn, cô đứng trước tủ sách muốn tìm sách.
Đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng sách, phong cách đen trắng, quả nhiên phù hợp với tính cách của anh.
Ánh mắt của cô đột nhiên dừng trên một quyển truyện.
Duy nhất quyển này, là để ngược.
Điều này gợi lên sự tò mò của Kiều Minh Anh.
Quyển sách này, thật quen mắt.
Cô lật ra xem, không phát hiện cái gì không giống, chuẩn bị để trở lại đi tìm một quyển khác thì bỗng dưng một tờ đánh dấu màu lam rơi xuống.
Kiều Minh Anh cảm thấy hiếu kỳ, cầm lên xem, bên trên đều là nét chữ phong bay phượng múa.
Chữ thứ hàng thứ trang , chữ thứ hàng thứ trang , chữ thứ hàng thứ trang …
Đây đại biểu cho cái gì?
Đang nghĩ, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng động cơ xe, Kiều Minh Anh cái gì cũng không nghĩ, mau chóng để lại vị trí cũ rồi trở về phòng.