Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

chương 209

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG : THỦY TINH QUÁN

“Cô Kiều hình như rất bận… Hiếu Nhật, anh muốn đi đâu?” Diệp Tử đang muốn nói đểu thì thấy Lê Hiếu Nhật đột nhiên đứng dậy, không nói một lời rời khỏi nhà ăn.

Diệp Tử cắn răng, không cam tâm lăn bánh xe đuổi theo.

Kiều Minh Anh chạy bước nhỏ về phía cổng trang viên, tốc độ của cô đã nâng đến cực hạn rồi, có điều biệt thự cách cửa chính trang viên vốn xa, mặc kệ cô chạy thế nào, vẫn thấy rất xa.

Lúc này cô hận không thể mọc ra cái chân, chạy như một làn khói ra đến cổng.

Lúc này, một chiếc Bugatti Veyron màu đen đi ngang qua cô, cửa kính xe hạ xuống, lộ rq gương mặt tuyệt đẹp xuất trần của Lê Hiếu Nhật, anh lạnh nhạt nói: Lên xe.”

Kiều Minh Anh hơi sững người, sau đó lập tức phản ứng lại, anh là muốn chở cô đi, không có từ chối, vội vàng mở cửa xe bước vào.

“Địa điểm.” Cô vừa ngồi xuống, Lê Hiếu Nhật bèn lái xe, nói.

“Thủy Tinh Quán.” Kiều Minh Anh suy nghĩ, nói ra địa chỉ.

Cô nhớ, lần trước lễ đề cử cũng được công bố ở Thủy Tinh Quán, cũng vào lần đó, cô suýt nữa mất mạng, bị thương ở chân.

Diệp Tử khi theo ra ngoài, Lê Hiếu Nhật đã lái xe đuổi theo Kiều Minh Anh, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi trang viên, biến mất không thấy đâu nữa.

Bàn tay của cô ta dùng sức siết chặt hai bên bánh xe lăn, móng tay đỏ chót đâm vào da thịt, cảm giác đau đớn này không sánh được với sự tự trọng và đố kỵ trong lòng cô ta.

Cô ta ở bên ngoài biệt thự một lúc lâu, mới lăn bánh xe trở về.

Không ai biết cô ta đang nghĩ gì.

Kỹ thuật lái xe của Lê Hiếu Nhật thuộc hàng nhất lưu, đủ tiêu chuẩn của một tay đua, chẳng mấy chốc trong thời chỉ định đã phi đến Thủy Tinh Quán.

“Cảm ơn.” Kiều Minh Anh cầm điện thoại trong tay, chân thành nói cảm ơn anh, sau đó mở cửa bước xuống xe.

“Thời gian kết thúc.” Giọng nói của Lê Hiếu Nhật trước mặt cực kỳ nhạt, nhạt đến mức không chút gợn sóng, trong đôi mắt đen láy hẹp dài vụt qua tia sáng mà cô nhìn không hiểu.

Thời gian kết thúc?

Sự nghi hoặc xuất hiện trong mắt của Kiều Minh Anh, anh là có ý gì? Lẽ nào nói, anh muốn đợi cô quay xong sau đó đến đón cô?

Trừ cái lý do này thì Kiều Minh Anh không nghĩ ra được cái nào khác có thể giải thích ý trong câu nói này của Lê Hiếu Nhật.

“ giờ chiều.” Cô ngoan ngoãn trả lời, sau đó từ trong gương chiếu hậu nhìn biểu cảm trên mặt của anh, hình như không có dao động quá lớn.

Cái miệng nhỏ dẩu lên, cô cắn môi dưới, hai mắt đảo quanh: “Vậy tôi đi trước, anh đi đường cẩn thận.”

Thật ngượng ngùng…

Đây là suy nghĩ duy nhất của Kiều Minh Anh.

Xuống xe, đóng cửa xe lại, cô không có vội rời khỏi, mà vẫy vẫy với Lê Hiếu Nhật ngồi ở ghế lái, trên gương mặt nhỏ nhắn còn treo nụ cười ngọt ngào.

Lê Hiếu Nhật từ cửa xe nhìn thấy nụ cười ngọt ngào năng động đó trên mặt cô, giống như bị lây nhiễm, khóe môi cũng bất giác cong lên, đợi khi anh phản ứng lại, bèn lập tức khởi động xe, rời khỏi nơi này.

Ánh mắt của anh dừng trên gương chiếu hậu, có thể từ trên đó phản chiếu nụ cười rạng rỡ của Kiều Minh Anh, theo sự di chuyển của ô tô thì càng lúc càng xa dần.

Kiều Minh Anh thu tay đang vẫy lại, nhìn theo hướng Lê Hiếu Nhật rời khỏi có chút bất mãn, anh ngay cả một câu cũng không có nhắc đến chuyện của tối hôm đó.

Cô có nên chủ động xuất kích không?

“Anh Anh, em đang ngây ngốc làm gì vậy?” Lục Cung Nghị từ cửa của Tinh Thủy Quán đi ra, nhìn thấy Kiều Minh Anh đứng phát ngốc ở cầu thang thì đi đến, vỗ nhẹ vào bả vai của cô.

Kiều Minh Anh bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, quay đầu thì thấy gương mặt điển trai cùng nụ cười dịu dàng của Lục Cung Nghị, cô lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Em đang suy nghĩ về cuộc đời.”

Cô rất muốn bàn luận chuyện này với Lục Cung Nghị, bởi vì trong định nghĩa của cô, Lục Cung Nghị giống như anh trai của cô vậy, mỗi khi cô gặp khó khăn, đều sẽ giúp đỡ cô.

Nhưng chuyện này… hỏi ra hình như không hay lắm?

Kiều Minh Anh đắn đó, vẫn là đi hỏi Dương Ly đi, Lục Cung Nghị dù sao cũng là đàn ông, nói với anh mấy chuyện này quá mất mặt rồi…

“Suy nghĩ cuộc đời gì?” Nụ cười trên mặt của Lục Cung Nghị vẫn dịu dàng như thế, dẫn cô đi vào cửa xoay của Thủy Tinh Quán.

Địa điểm quay ở ban công của Thủy Tinh Quán.

Có độ cao mười mấy tầng, bên ban công có lan can thấp, cần Kiều Minh Anh đứng trên lan can ban công, từ đâu bên này đi qua bên kia, trong tay cầm lọ nước hoa, giữa chừng cần thay mấy bộ trang phục.

Khi Kiều Minh Anh và Lục Cung Nghị đi lên ban công, gương mặt nhỏ của cô trắng bệch, đứng dán chặt vào tường, không dám bước qua đó.

Cô sợ độ cao không phải nói chơi, là thật sự sợ độ cao, đối với độ cao trên tầng đề sẽ cảm giác chóng mắt và sợ hãi.

Từ bên này đi qua, cô sợ bản thân sẽ không cẩn thận sảy chân mà ngã xuống lầu.

“Anh Anh, nếu em sợ, anh có thể nói với đạo diễn, đổi cảnh.” Lục Cung Nghị phát hiện sự khác thường của Kiều Minh Anh, lúc này mới nhớ ra cô sợ độ cao, địa phương cao như vậy, cô không dám từ bên này đi qua bên kia.

Gương mặt của Kiều Minh Anh tái nhợt, không nói chuyện, dùng sức mím chặt môi.

Cô quả thực không dám, cô sợ nhất chính là chỗ nào cao và Lê Hiếu Nhật tức giận, điều này quả thực muốn lấy cái mạng nhỏ này của cô.

“Sao thế? Mau đi thay trang phục, lát nữa bắt đầu quay.” Đạo diễn đi tới, thấy sắc mặt của Kiều Minh Anh không đúng, hỏi một câu, sau đó bảo hai người họ mau chóng đi thay quần áo.

Lục Cung Nghị liếc nhìn đạo diễn, biểu cảm trên mặt có hơi tối lại: “Đạo diễn, Kiều Minh Anh cô ấy sợ độ cao, có thể suy nghĩ đổi cảnh quay được không?”

“Cái gì?” Mắt của đạo diễn bỗng trợn tròn, giọng nói cũng đề cao hơn, khiến mấy nhân viên hậu cần ở bên này nhìn qua: “Cậu biết cảnh này tiêu tốn bao nhiêu tiền bao nhiêu nhân lực của công ty chúng tôi hay không? Nói đổi là đổi, cậu cảm thấy đây là ở nhà hay sao?”

Lục Cung Nghị hơi nhíu mày, hạng mục này không thuộc quyền quản lý của anh ta, cho nên anh ta không có quyền nói tiếng, huống hồ đạo diễn là do tổng giám đốc chỉ định, cho dù là anh ta, cũng phải nể mặt ông ta vài phần.

“Không muốn quay chúng tôi có thể đổi người! Đổi cảnh? Không có cửa đâu!” Ngữ khí của đạo diễn không cho phép thương lượng, quay người muốn đi.

Lục Cung Nghị còn muốn nói nữa, Kiều Minh Anh lại cản anh ta lại, gương mặt nhỏ mặc dù tái nhợt, nhưng không mất đi quang sắc, đôi mắt trong trẻo bức người.

Cô không thể làm cho CR mất mặt được, nếu như quay được nửa chừng mà bị đổi người, là một chuyện cực kỳ mất mặt.

Cô không muốn liên lụy anh ta.

Nhịp tim vẫn đập nhanh như thế, giống như đang đánh trống vậy, căn bản không bình tĩnh được, bàn tay và hai chân đều hơi run.

“Nếu như không được chúng ta có thể không quay nữa, em đừng qua miễn cưỡng.” Lục lông mày nhíu lại, anh ta hiểu tính cách của Kiều Minh Anh, nói một không nói hai, chuyện đã quyết rất ít khi phản đối.

Nhưng anh ta cũng không phải chưa từng thấy chứng sợ độ cao của cô, nếu như thật sự đi trên đó, hối hận thì đã muộn rồi.

“Em không có miễn cưỡng, em thật sự có thể.” Cô giả bộ mỉm cười, không dám nhìn bên đó: “Vậy em đi thay quần áo trước.” Cầm trang phục ở một bên, cô bèn đi ra phía phòng thay đồ.

Lục Cung Nghị bất lực, cầm quần áo đi về một phòng thay đồ khác.

Rất nhanh, Kiều Minh Anh bước ra trên người mặc một chiếc váy bằng vải voan nhẹ nhàng màu xanh nước biển, đường cắt may bất quy tắc vừa vặn với dáng người yêu kiều của cô, vóc dáng của cô rất đẹp, nhiều một phần thì béo, bớt một phần lại quá gầy, như thế này vừa đẹp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio