CHƯƠNG : MẸ CON LIỀN TÂM
Ốc vít sao đột nhiên bị lỏng?
Cô sao lại xui xẻo như vậy chứ?
“Mau đuổi theo daddy của con, nói cho daddy, bảo daddy đại nhân không chấp tiểu nhân, tức giận sẽ nhanh chó nếp nhăn.” Kiều Minh Anh vỗ vỗ vai của Kiều Tiểu Bảo, lẩm bẩm một câu bên tai cậu bé, sau đó mỉm cười.
“Dạ.” Kiều Tiểu Bảo lập tức đáp ứng, sau đó nói: “Mami, mami không đi thăm ba nuôi sao?”
“Sao thế?” Kiều Minh Anh hơi nhíu mày, trong đầu vụt qua một đạo ánh sáng, giống như nhớ ra cái gì đó.
“Ba nuôi vì cứu mami bây giờ còn đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt… Mami, mami chậm thôi.” Kiều Tiểu Bảo vừa nói hết câu đầu tiên, Kiều Minh Anh đã lật chăn trên người ra, đi dép chạy ra ngoài.
Kiều Tiểu Bảo khẽ lắc đầu, miệng nhỏ mím lại, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, đuổi theo Lê Hiếu Nhật sắp bước vào thang máy.
Kiều Tiểu Bảo có một loại trực giác, sự cố lần này không giống như sự cố bình thường, có lẽ là do mẹ con liền tâm, cậu bé cảm nhận được, chuyện này không có đơn giản như thế.
Suy nghĩ sâu hơn một chút, rất có khả năng, là ai đó cố tình làm ra.
Giống như người bắt cóc lần trước, đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được người sai khiến phía sau, lẽ nào…
Gương mặt đẹp trai của Kiều Tiểu Bảo có chút nghiêm trọng, cậu bé không dám nghĩ chuyện tiếp theo nữa, nếu như thật sự cậu bé đoán, vậy thì người đó ở trong tối, không biết lúc nào sẽ đâm bọn họ một kích, khiến bọn họ không kịp trở tay!
Loại người này, so với bất kỳ kẻ địch nào đều nguy hiểm hơn.
“Daddy.” Thu lại vẻ nghiêm trọng trên mặt, Kiều Tiểu Bảo dùng đôi chân ngắn chạy đến bên Lê Hiếu Nhật, giơ tay nắm lấy bàn tay to của anh, mặc dù chỉ có thể nắm lấy một ngón tay của anh.
Lê Hiếu Nhật cảm nhận được sự ấm áp trên tay, lật tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn có thịt của Kiều Tiểu Bảo, dắt cậu bé đi về phía trước.
“Sao vậy?” Giữa lông mày của anh đã không còn sự tức giận và mất bình tĩnh như ở trước mặt Kiều Minh Anh nữa, mà dịu dàng, trong lòng giống như được thỏa mãn.
Đây là con trai của anh, mỗi lần nghĩ đến điều này thì sẽ cảm thấy mọi sự trống trải trong cuộc đời đều được lấp đầy.
Trẻ con thật sự rất thần kỳ, theo như anh thấy, Kiều Tiểu Bảo mặc dù không giống với những đứa trẻ khác, nhưng ở trước mặt anh và Kiều Minh Anh sẽ đều tỏ ra đáng yêu lanh lợi, không có gì khác với những đứa trẻ khác.
Cộng thêm Kiều Tiểu Bảo có gương mặt cực kỳ giống anh hồi nhỏ ở trước mặt anh lao động, tóm lại sẽ khiến anh xảy ra một loại ảo giác.
Anh muốn cho Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo một thân phận danh chính ngôn thuận, vợ của anh và con trai của anh, nhưng nếu như Kiều Minh Anh không muốn gả cho anh, vậy thì Tiểu Bảo sẽ theo ai? Nhưng, anh sẽ không để Kiều Minh Anh dẫn Kiều Tiểu Bảo chạy mất một lần nữa.
“Mami vừa mới nói, bảo daddy đừng tức giận, mami không phải cố ý, daddy tức giận thì sẽ không đẹp trai nữa, mami thích daddy cười.” Kiều Minh Anh gian xảo chớp chớp đôi mắt đen láy, mặt không đỏ tim không đập nhanh nói ra những lời chút khác biệt.
Kiều Minh Anh đâu có nói như thế, rõ ràng nói anh đừng tức giận nếu không sẽ nhanh có nếp nhăn, ai biết từ miệng của Kiều Tiểu Bảo thì nói thành tiếng lòng của Kiều Minh Anh.
Nếu như để Kiều Minh Anh nghe thấy, nhất định sẽ đánh vào mông cậu bé.
Đứa trẻ hư, thế nào lại khôn lanh như vậy chứ?
Lê Hiếu Nhật trong lòng khẽ động, băng hàn trong đáy mắt dần dần tan ra, ánh mắt khi nhìn Kiều Tiểu Bảo mang theo sự vui mừng: “Mami thật sự nói như vậy?”
“Đương nhiên rồi, mami chính miệng bảo con nói với daddy như thế.” Kiều Tiểu Bảo không chút do dự đẩy hết cho Kiều Minh Anh, cậu bé biết Lê Hiếu Nhật sẽ không ở trước mặt Kiều Minh Anh hỏi điều này, cho nên bất luận cậu bé nói thế nào, Kiều Minh Anh cũng sẽ không biết.
Quả nhiên không hổ là ba con, đều phúc hắc như nhau.
Cậu nhóc âm thầm đắc ý, cậu bé quả nhiên là trợ thủ nhỏ đặc lực của mami, vài câu như thế thì có thể khiến daddy hết giận, còn có thể khiến tình cảm của daddy mami tăng lên, cậu bé quả nhiên thông minh nhất~
Lê Hiếu Nhật mím môi, lại không giấu được ý cười trên môi đang ngừng cong lên, gương mặt đẹp trai như tượng điêu khắc, dáng vẻ lạnh lùng, nhưng giữa lông mày, rõ ràng nhiều hơn vài phần nhu tình.
“Đi, chúng ta quay lại.” Lê Hiếu Nhật bế Kiều Tiểu Bảo lên, trìu mến vuốt ve vài cái trên gương mặt mềm mại của cậu bé.
Kiều Tiểu Bảo cũng không có bài xích hành động này của Lê Hiếu Nhật, trên mặt bị anh sờ có hơi ngứa, không nhịn được cười khúc khích.
“Không được, daddy.” Kiều Tiểu Bảo đột nhiên nhớ mami nhà mình đã đến phòng bệnh của ba nuôi, nếu như daddy lúc này đến đó, làm không tốt sẽ bị mami ngốc làm cho tức giận, không thể để anh quay lại.
Lê Hiếu Nhật nghi hoặc nhìn Kiều Tiểu Bảo, đôi mắt to của Kiều Tiểu Bảo đảo quanh, sau đó nói: “Mami bây giờ cần nghỉ ngơi, vừa nãy đã nghỉ ngơi rồi. Daddy bảo bối đói rồi, muốn ăn đồ ăn ngon.”
Nói xong, còn bày ra dáng vẻ của một chú mèo nhỏ thèm ăn.
Trong lòng của Kiều Tiểu Bảo thật sự rất áy náy, nhưng vì tình cảm của daddy và mami, nói dối có thiện ý, dù sao cậu bé là trẻ con, sợ không bị sét đánh.
Nghĩ như thế, cả người Kiều Tiểu Bảo đều thở lỏng không ít.
Lê Hiếu Nhật suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, mặt mày cưng chiều nhìn Kiểu Tiểu Bảo: “Muốn đi ăn ở đâu, daddy dẫn con đi.”
“Muốn đi…”
Hai ba con càng đi càng xa, bầu không khí hòa hợp, không giống như Kiều Minh Anh ở phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Lục Cung Nghị nằm trên giường bệnh, thở oxy, nghe bác sĩ nói, đầu bị da chạm mạnh cho nên tạm thời chưa tỉnh lại được, lồng ngực bị vật nặng đập mạnh, gãy hai cái xương sườn, tay chân đều bị trầy xước, có mấy chỗ rất nghiêm trọng, may mà vẫn cứu kịp, không có chết.
Bị vật nặng đập vào…
Hai tay của Kiều Minh Anh siết chặt, là vì cứu cô mới bị như thế, lúc đó cô suýt chút nữa rơi xuống đất, là Lục Cung Nghị đột nhiên lao đến, mới khiến cô may mắn thoát nạn.
Cô chỉ bị thương nhẹ, mà Lục Cung Nghị, suýt chút nữa mất mạng.
Áy náy và bất an gần như vây lấy Kiều Minh Anh, cô đứng ở cửa phòng bệnh, xuyên qua ô cửa nhìn người đàn ông trên giường bệnh, trên gương mặt điển trai đó của anh vĩnh viễn treo nụ cười ấm áp, có vài vết xước, sắc mặt trắng đến mức trong suốt, như thể chạm nhẹ vào một cái có thể vỡ ra.
Cô chưa từng thấy dáng vẻ vô lực này của anh ta, rất muốn bước vào nhìn, nhưng đây là phòng chăm sóc đặc biệt, cô không thể bước vào.
Nếu như… lúc đó cô ngã xuống, Lục Cung Nghị không có cứu cô thì tốt rồi, ít nhất bây giờ người nằm trên chiếc giường đó sẽ là cô, gánh chịu những đau đớn đó cũng là cô, cô sẽ không giống như bây giờ, áy náy hổ thẹn như thế này.
Lục Cung Nghị… tại sao lại ngốc như vậy?
Cho dù là bạn bè cũng không nhất thiết phải làm đến mức này, độ cao đó cô ngã xuống nhiều nhất nằm viện mất vài tháng, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu như Lục Cung Nghị tỉnh lại, nhất định sẽ cười cô ngây thơ.
Đứng ở cửa một lúc, bước chân Kiều Minh Anh khẽ động, nhưng không phải rời đi, mà là đi đến băng ghế dài trước phòng bệnh, ngồi xuống, hai mắt cụp xuống, hàng mi cong che đi cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt của cô.