CHƯƠNG : YÊU THẦM
Ánh mắt của Tô Thành Nghiêm rất kiên định, không chút do sự rút tay ra, đi về phía Lâm Hạnh Nhi.
Dương Ly nhìn lòng bàn tay của mình, trống rỗng, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại một chút hơi ấm.
Cô nhìn bóng lưng Tô Thành Nghiêm đi về phía Lâm Hạnh Nhi, đột nhiên nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Tạm biệt, em vẫn không thể nói ra tình yêu thầm kín của mình.
Tạm biệt, Thành Nghiêm của năm đó, người khiến em yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Nụ cười trên khóe miệng của Dương Ly vẫn chưa mất đi, cả người không còn chút sức lực, ngã về phía sau.
“Cô ơi, cô bị sao vậy?” Một giọng nói động lòng người giống như dòng suối róc rách chảy đi vào trong màng nhĩ của Dương Ly, trước khi một chút ý thức cuối cùng biến mất, cô đã nghe thấy giọng nói này, giống như âm thanh tự nhiên, rất khó quên.
Cô biết, chắc chắn không phải là Tô Thành Nghiêm.
Lúc Kiều Minh Anh vội vàng chạy đến Lam Quang, Tô Nghiêm Thành đã đưa Lâm Hạnh Nhi đi, đúng lúc cô đi đến thì bọn họ rời đi, vì vậy cô không gặp họ.
Kiều Minh Anh lòng như lửa đốt mở điện thoại ra, tìm số điện thoại của Dương Ly, gọi điện thoại, không có người nhận máy, nhưng Kiều Minh Anh lại nghe thấy tiếng nhạc nhỏ vọng ra từ đâu đó.
Là nhạc chuông của Dương Ly.
Cô dựa theo tiếng nhạc chuông tìm thấy điện thoại của Dương Ly rơi ở trong một góc, góc này rất lộn xộn, trên mặt đất còn có một vũng máu không rõ ràng.
Đôi mắt cô co rút lại, lẽ nào Dương Ly đã xảy ra chuyện?
Không có thời gian để nghĩ nhiều, cô lập tức tìm số điện thoại của Lê Hiếu Nhật, gọi qua, nghe thấy tiếng tút tút truyền đến, cô thật sự hận không thể theo đường dây điện thoại đi đến chỗ Lê Hiếu Nhật.
Mấy giây sau, đầu bên kia đã nhận điện thoại, truyền đến giọng nói lãnh đạm của Lê Hiếu Nhật: “Anh Anh?”
Lúc này anh đang họp, một nhóm giám đốc công ty đang ngồi trước mặt anh, vốn dĩ điện thoại phải điều chỉnh về trạng thái rung, nhưng trong danh bạ của anh chỉ lưu số của Kiều Minh Anh, vì vậy không để rung.
Điện thoại vừa đổ chuông, những vị giám đốc kia đồng thời nhìn qua, Lê Hiếu Nhật vội vàng nhận điện thoại.
Vành mắt có chút chua chát, mang theo tiếng khóc nói: “Lê Hiếu Nhật, anh mau đến đây đi, Ly xảy ra chuyện rồi….”
Lê Hiếu Nhật nghe ra tiếng khóc của Kiều Minh Anh trong điện thoại, lông mày nhíu chặt, trong lòng có chút hoảng loạn, làm một động tác tay ngăn trưởng bộ phận đang báo cáo lại: “Anh Anh, em đừng lo lắng, nói cho anh biết em đang ở đâu.”
Các vị giám đốc điều hành ngạc nhiên, tò mò nhìn Lê Hiếu Nhật, tổng giám đốc đang nói chuyện với anh thế? Lại kiên nhẫn như vậy, hơn nữa….còn rất dịu dàng?!
Quả thật không thể tin được?
“Em đang ở quán bar Lam Quang, anh mau đến đây có được không?” Kiều Minh Anh sụt sịt, cô biết lúc này mà khóc cũng chả có tác dụng gì, việc đầu tiên phải làm chính là đi tìm Dương Ly.
“Được, đợi anh.” Lê Hiếu Nhật nói xong liền cúp điện thoại, sau đó đứng dậy, đi ra ngoài.
Lúc đi đến cửa, anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói với các giám đốc điều hành ở phía sau: “Cuộc họp tạm dừng, gửi hết báo cáo đã được chuẩn bị vào email cho tôi.”
Nói xong, đẩy cửa kính rời đi, nghênh ngang rời đi, để lại một nhóm giám đốc điều hành ngơ ngác nhìn nhau.
Kiều Minh Anh không thể đợi Lê Hiếu Nhật đến, gọi quản lý quán bar ra, yêu cầu bọn họ trích xuất camera của quán bar để biết được Dương Ly đi đâu, nhưng cho dù cô nói như thế nào, da môi gần như bị bào mòn, giám đốc vẫn nói với cô cái này thuộc về cá nhân, không thể làm như vậy.
“Bạn của tôi xảy ra chuyện ở quán bar của mấy người, bây giờ mấy người muốn thoái thác trách nhiệm hay là mấy người là đồng bọn với nhóm người kia? Tôi chỉ muốn xem camera để xem xem bạn tôi đi đâu mà thôi!” Kiều Minh Anh cao giọng, nhìn tên giám đốc bụng phệ trước mặt, chỉ cảm thấy nắm đấm của mình có chút ngứa ngáy.
Nếu như có thể dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, cô không hề muốn dùng cách lịch sự để giải quyết!
Càng kéo dài thêm một phút, Dương Ly sẽ càng nguy hiểm.
Tên giám đốc kia rất không nhẫn nại, lại có chút tức giận trước trước lời nói của Kiều Minh Anh, vì vậy đưa tay ra đẩy Kiều Minh Anh một cái: “Đã nói là không được rồi, nha đầu thối nhà người còn gây rối cái gì? Thật là phiền phức mà!”
Kiều Minh Anh đột nhiên bị ông ta đẩy một cái, không kịp phản ứng lại, cả người ngả về sau.
Cô cứ nghĩ là mình không thoát khỏi việc bị ngã xuống, lúc đó, một bàn tay to lớn đỡ lấy lưng cô, vững vàng đỡ cô lên.
Kiều Minh Anh ngạc nhiên quay đầu lại, trong mắt lộ ra một tia vui mừng, là Lê Hiếu Nhật.
“Tổng giám đốc Lê….” Giám đốc không ngờ Lê Hiếu Nhật lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa rõ ràng ông ta cũng biết Lê Hiếu Nhật, còn rất sợ anh, trên mặt đều là nụ cười nịnh nọt.
Lê Hiếu Nhật một tay ôm eo Kiều Minh Anh, nheo mắt lạnh lùng nhìn tên giám đốc, đôi môi mỏng mím lại: “Lúc nãy, anh dùng tay nào để đẩy cô ấy?”
Đầu của tên giám đốc lập tức đổ mồ hôi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi, nếu như ông ta biết được Lê Hiếu Nhật quen cô gái này, dù thế nào ông ta cũng không dám đẩy cô!
“Tổng giám đốc Lê, tôi sai rồi, tôi đảm bảo chắc chắn sẽ không có lần sau.” Tên giám đốc nịnh nọt cười, hận không thể dính mặt đến trước mặt Lê Hiếu Nhật, nhưng lại không dám đến gần anh.
Ánh mắt sắc bén của Lê Hiếu Nhật lướt qua, âm thầm gây áp lực cho ông ta.
“Tay, tay trái….” Tên giám đốc sợ hãi mở to mắt, theo băng nuốt nước bọt.
Khóe miệng Lê Hiếu Nhật nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên cánh tay trái của tên giám đốc, không biết từ lúc nào anh đã nắm lấy cổ tay trái của tên giám đốc, dùng lực bóp mạnh!
“A……” Một cơn đau dữ dội truyền đến, cả người tên giám đốc kia run rẩy, lớn tiếng hét lên, thịt trên bụng không ngừng run run, hình tượng trông rất buồn cười.
“Đây là một lời cảnh cáo.” Lê Hiếu Nhật buông tay ra, hất tên quản lý ra, lấy khăn giấu cẩn thận lau từng ngón tay, một kẽ hở ở ngón tay cũng không bỏ qua.
Trong lòng Kiều Minh Anh rất cảm động, nhưng lúc nhìn thấy động tác lau ngón tay của anh, không kiềm chế được mà cười hì hì, cái tên điên rồ này, vặn cổ tay người khác còn chê người ta bẩn, thật sự quá phong thái rồi.
“Hiếu Nhật, chúng ta đi xem camera thôi, em sợ Ly sẽ gặp nguy hiểm.” Cô kéo áo anh, nói.
“Ừ.” Lông mày của anh lúc đối diện với cô rõ ràng đã dịu xuống, nhưng lúc quay đầu lại, lại trở nên lạnh lùng: “Dẫn đường.”
“Vâng, vâng, vâng.” Tên giám đốc vừa bị bẻ cổ tay, cho dù đau cũng không dám đi tìm bác sĩ, đi phía trước dẫn đường cho bọn họ.
Trên video giám sát, mặc dù nơi Dương Ly và Lâm Hạnh Nhi chọn là trong góc, nhưng vẫn có camera quay về góc đó, những lời bọn họ nói đều có thể nghe rõ.
Càng nhìn về sau sắc mặt của Kiều Minh Anh càng cứng lại, đền cuối cùng còn dùng lực đập xuống bàn một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự tức giận, hận không thể xông vào màn hình lôi Lâm Hạnh Nhi ra đánh cho một trận
“Chết tiệt! Lâm Hạnh Nhi này không phải là người tốt, lại đem Ly của nhà em để đổi lấy sự an toàn của cô ta, em chưa từng thấy một người phụ nữ nào vô liêm sỉ như vậy, mắt của Tô Thành Nghiêm bị bùn đất làm mờ rồi mới nhìn trúng loại người này?”
Nghe thấy lời mắng mỏ của cô, Lê Hiếu Nhật có chút bất lực cầm lấy bàn tay vừa mới vỗ xuống bàn của cô, đặt vào lòng bàn tay của mình khẽ vuốt ve, chuyện Tô Thành Nghiêm có bạn gái anh cũng biết, nhưng chưa từng gặp, nhưng nghe thấy lời nói này của Kiều Minh Anh, nghe có vẻ rất tức giận rất không đáng.