CHƯƠNG : PHONG THỦY XOAY VẦN
Dương Ly cuộn tròn hai chân, bưng chén trước mặt lên ăn một miếng thử xem, nhưng không ngờ ăn một miếng lại không dừng lại được, tặc lưỡi khen ngợ, nếu như không phải cô chính miệng ăn cơm anh nấu, thật không thể tin được vị thiếu gia nhà giàu này lại biết nấu ăn.
Thật sự là phong thủy xoay vần ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, nếu như trước đây nói với cô cậu cả nhà họ Tịch biết nấu ăn, cô sẽ cười rụng răng, cảm giác đó chỉ là bịa đặt!
Nhưng là bây giờ…
“Nếu em sợ anh bỏ thuốc em, vậy thì em đừng ăn.” Tịch Tranh cau mày, lườm cô một cái, kéo đồ ăn về phía mình, lạnh nhạt nói.
“Đừng đừng đừng, anh đã xuống bếp rồi, cho dù có hạ độc em, em cũng muốn ăn!” Dương Ly liền vội vàng kéo anh lại, chặn động tác của anh, kéo đĩa thức ăn qua bên cạnh mình, bắt đầu ăn ngon miệng.
Tịch Tranh nhìn Dương Ly ăn vui vẻ như vậy, cười cười, cũng bắt đầu ăn.
Anh vừa ăn vừa quan sát Dương Ly, năm năm rồi, cô vẫn không chút thay đổi, mặc dù an tĩnh hơn so với lúc bé một chút, giống như có tâm sự, nhưng cảm giác vẫn là như trước đây.
Tịch Tranh biết, ngày đó ở quán bar, Dương Ly biến thành như vậy, là vì cô thích Tô Thành Nghiêm.
“Tô Thành Nghiêm bắt nạt em như vậy, có muốn anh đi tìm anh ta cho em không?” Tịch Tranh thử hỏi.
Cô lắc đầu: “Anh ta không bắt nạt em, là vấn đề của chính em.”
“Có phải em vẫn còn thích anh ta không?” Động tác trong tay Tịch Tranh dừng lại, hai tròng mắt căng thẳng nhìn chằm chằm Dương Ly, như đang xác định gì đó.
“Người trong lòng nào có thể nói quên là quên dễ như vậy được.” Dương Ly không có giấu diếm, thành thật trả lời: “Nhưng mà em đã quyết định bỏ qua anh ta.”
Mặc dù Tô Thành Nghiêm rất tốt, nhưng bọn học không nhất định phải ở bên nhau, như vậy cần gì phải nắm lấy không buông.
“Tô Thành Nghiêm có tốt vậy sao, mà em không thích không được?”
Ánh mắt của Dương Ly vì mấy lời này mà hoảng hốt.
Kiều Minh Anh cũng đã từng hỏi cô câu hỏi như vậy
Mà câu trả lời của cô là, người cho cô sự ấm áp lúc cô bất lực nhất, sao cô có thể không thích được.
Cho nên chỉ yêu thích, đã dốc hết cả thanh xuân để yêu.
Cô không phải Kiều Minh Anh, không may mắn như Kiều Minh Anh, mặc dù qua bao nhiêu năm, người đàn ông vẫn luôn luôn đợi cô ấy chưa từng buông tay, cho dù lạnh lùng với cô ấy, nhưng mà anh ta thật sự yêu cô ấy chết đi được.
Mà cô thích khác, người đàn ông cô yêu không hề yêu cô, không chỉ thế còn yêu người khác.
Đáy mắt Dương Ly dần dần tản ra một làn sương mờ mịt, gãi gãi đầu, ánh mắt rất trống rỗng, có chút mê mang nhìn bát sứ trước mặt.
Tịch Tranh nhìn cô khó chịu cũng không vui vẻ, trái tim như bị một bàn tay to bóp chặt,
Anh cho rằng, lúc trước anh rời đi, sẽ làm hai người Dương Ly và Tô Thành Nghiêm có một kết quả tốt, nhưng mà không biết được không chỉ không có kết quả tốt, lại còn làm Dương Ly đau buồn.
Anh biết, Dương Ly là loại người vì bạn bè mà không tiếc mạng sống, nhưng mà cuối cùng người cứu cô là mình, vì sao cô cứ yêu Tô Thành Nghiêm như vậy?
Ông trời sao lại cứ trêu ngươi vậy chứ.
Cô nói, cô với Tô Thành Nghiêm là vừa gặp đã yêu, nhưng anh cũng đã yêu lặng thích cô mấy năm, thanh xuân của cô cho Tô Thành Nghiêm, nhưng anh lại dốc hết mọi thứ vì nụ cười của cô.
Khi anh bị thương nằm trong bệnh viện, chỉ có một mình anh cô độc, trái tim của cô đều ở hết trên người Tô Thành Nghiêm, cô cũng yêu người đàn ông kia chết đi được.
Có lẽ, bí mất kia với anh mà nói, đã không còn quan trọng nữa rồi.
“Ăn cơm đi, ăn xong anh đưa em về.” Tịch Tranh nhạt nhẽo nói ra, sau đó nhấc đũa, làm như không thấy gì cả nói.
“Được.” Dương Ly cười với anh, sau đó cúi đầu tập trung ăn, chỉ có thể ăn một bữa như vậy, sau này muốn ăn cũng khó phải không.
Ánh mắt Tịch Tranh ánh mắt có chút phức tạp, tay nắm đũa căng chặt, khớp xương trắng bệch.
Có phải là anh làm sai rồi không…
Cả người Kiều Minh Anh sững ngay tại chỗ, tay trái vẫn để trên tay nắm cửa, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, nhìn người đàn ông ngồi trong ghế sofa của phòng nghỉ.
Người đàn ông trên ghế sofa mặc tây trang chỉnh tề, nghe tiếng mở cửa cũng không quay đầu lại, chỉ để lại một góc nghiêng lạnh nhạt mà tự phụ.
Cho dù chỉ là một bên mặt, Kiều Minh Anh cũng có thể biết được người đàn ông này là ai.
Lê Hiếu Nhật!
Không phải người hợp tác bí mật kia là anh chứ?!
Lê Hiếu Nhật thấy cô không nhúc nhích, vì vậy nghiêng đầu qua nhìn cô, gương mặt tinh sảo như vẽ, làm người ta cảm thấy không chân thật.
“Em đứng ngốc ở cửa làm gì? Vào đi!” Anh vẫy vẫy tay với cô, tư thế tùy ý lười biếng, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân tản ra một cảm giác tự phụ.
Bước chân Kiều Minh Anh giống như không nghe lời đi về phía anh, biểu cảm trên gương mặt nhỏ vẫn không thay đổi, rõ ràng bị giật mình.
Lúc bàn tay bé nhỏ của cô chạm vào Lê Hiếu Nhật, Lê Hiếu Nhật nhẹ nhàng cái, cả người cô ngã vào trong vòng tay anh.
Kiều Minh Anh bị cú va chạm này hoàn hồn, nhìn gương mặt đẹp đẽ gần trong gang tất hơi giận: “Này, không phải bạn diễn của em là anh đấy chứ?”
Lê Hiếu Nhật nhíu mày, ôm cơ thể mềm mại của cô không buông tay: “Chẳng lẽ em còn muốn quay phim với người đàn ông khác?”
Khóe miệng Kiều Minh Anh giật giật, chỉ cảm thấy người đàn ông này thần hồn nát thần tính quá rồi, nhưng mà có thể quay phim với anh, cảm giác cũng không tệ.
“Anh cảm thấy em quyến rũ đến mức quay một bộ phim cũng có thể mê hoặc được đàn ông?” Kiều Minh Anh cọ gương mặt nhỏ vào lòng bàn tay anh, như một con mèo.
Nếu nói có sức quyến rũ, hẳn phải là người đàn ông đang đứng trước mặt cô đây mới đúng, ba ngày một tình địch nhỏ, năm ngày một tình địch lớn, quan trọng tình địch còn dần dần khai chiến!
Nếu lo lắng, cũng là cô lo lắng về anh.
“Ừ hừ.” Lê Hiếu Nhật hừ nhẹ một tiếng, con ngươi đen đánh giá trang phục hôm nay của cô, có một sự khen ngợi, không thể không nói, ánh mắt của cô rất tốt, mặc quần áo rất đơn giản, nhưng lại rất phù hợp với cô.
“Nhưng mà, anh biết diễn không?” Kiều Minh Anh như nghĩ đến cái gì đó nhìn Lê Hiếu Nhật, hai mắt sáng lên, cô biết Lê Hiếu Nhật từ nhỏ đã vô cùng lợi hại, gần như học gì biết đó, không có gì anh không biết, nhưng mà đóng phim, anh sẽ như thế nào đây?
Mặc dù quảng cáo ít lời thoại, chủ yếu là ánh mắt biểu diễn, nhưng ánh mắt của Lê Hiếu Nhất không dùng để giết người thì cũng để làm người ta im miệng, anh biết cái gì là ánh mắt thâm tình chờ mong sao?
Cuối cùng lật ra được một chuyện Lê Hiếu Nhật không biết, trong lòng Kiều Minh Anh tung tăng như chim sẻ.
Lê Hiếu Nhật cũng không giận, bỏ hai chân xuống, một tay vòng qua eo cô, tay kia vươn lên lấy kịch bản.
“Có lẽ cũng không khó lắm.” Anh nhìn qua mấy lần, cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng mà vì sao cảm giác cô nhóc này muốn nhìn thấy anh không diễn được như vậy?
“Anh không nên xem thường thứ này, diễn không tốt cả hai chúng ta đều mất mặt!” Đầu Kiều Minh Anh hơi dựa vào cằm anh, xem kịch bản, quả nhiên, bởi vì quay lại từ đầu nên kịch bản gần như thay đổi toàn bộ, nhưng lần này trong lòng cô đã có chuẩn bị trước