CHƯƠNG : TRẺ CON
“Cảm ơn Minh Anh.” Lục Cung Nghị híp mắt cười một tiếng, sau đó nhìn Lê Hiếu Nhật với một ánh mắt khiêu khích, đắc ý cắn quả táo.
Lê Hiếu Nhật cũng không có mở miệng, mà là nhìn kỹ thuật dùng dao thành thạo của Kiều Minh Anh, giống như là đã tập luyện qua vô số lần, rất nhanh mà lại rất chính xác, gọt hoa quả vỏ mỏng thịt dày.
Kiều Minh Anh biết rằng Lê Hiếu Nhật thích ăn lê nhiều nước hơn, cho nên cô đã cắt quả lê đưa cho Lê Hiếu Nhật.
Cái này quả thật là bỏ xa Lục Cung Nghị mấy con phố.
Lê Hiếu Nhật nhìn thấy quả lê đưa tới, cười cười, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Lục Cung Nghị.
Trẻ con! Thật sự quá trẻ con!
Nếu như không phải anh đã tìm người điều tra, anh nhất định sẽ nghi ngờ thân phận của Lục Cung Nghị, cũng chỉ là trái cây mà thôi, sao có thể trẻ con như vậy chứ?
“Hai người các anh đang nhìn cái gì vậy?” Kiều Minh Anh quay đầu nhìn Lê Hiếu Nhật rồi lại nhìn nhìn Lục Cung Nghị, phát hiện hai người bọn họ đang quan sát đối phương, trong đôi mắt giống như là có một ngọn lửa đang muốn bùng phát, khiến cho cô hơi kinh ngạc.
“Không có gì không có gì đâu, hình như là lúc nãy có một con côn trùng bay vào trong mắt.” Lục Cung Nghị nói xong liền đưa tay dụi dụi con mắt.
Mà Lê Hiếu Nhật lại giả bộ như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, động tác cực kỳ ưu nhã mà ăn quả lê.
Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật cũng không ở lại lâu, sau khi dặn dò bác sĩ nhất định phải chăm sóc Lục Cung Nghị cho thật tốt, hai người bọn họ cùng nhau rời khỏi bệnh viện.
Kiều Minh Anh hơi không tập trung, không biết là đang suy nghĩ cái gì, đôi môi hồng mím lại rất chặt, đây là biểu hiện lúc cô không vui vẻ.
“Suy nghĩ cái gì vậy?” Lê Hiếu Nhật nhẹ nhàng gõ vào trán của cô, giọng nói trong trẻo mang theo chút dịu dàng, bước chân thả chậm để cho cô có thể đi theo kịp mình.
Trong lòng của Lê Hiếu Nhật rất rõ ràng, Kiều Minh Anh là đang lo lắng bởi vì vết thương của Lục Cung Nghị, cảm thấy tội lỗi, từ trước đến nay cô chính là như vậy, không thích mắc nợ người khác, nếu như còn chưa trả lại được thì cô sẽ càng xoắn xuýt hơn, suy nghĩ những chuyện vụn vặt.
Nói như thế nào thì đây cũng là biểu hiện của việc trọng tình nghĩa.
Thế nhưng nếu như tấm lòng trọng tình nghĩa này bị người khác lợi dụng, như vậy thì sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.
“Đang suy nghĩ vết thương của Cung Nghị đến lúc nào thì mới khỏi hẳn.” Kiều Minh Anh cắn môi dưới, hơi tựa đầu lên trên bả vai của Lê Hiếu Nhật.
Lúc mới đến, dáng vẻ đổ mồ hôi trán của Lục Cung Nghị thật sự đã hơi hù dọa đến cô, kiểu gì trong đầu của cô cũng sẽ nhớ đến hình ảnh ngày hôm đó anh ta đã cứu cô, cảm giác có lỗi không khỏi xông lên đầu.
Có lẽ là từ nhỏ đã được Lê Hiếu Nhật bảo vệ quá tốt, cho dù từng ở Anh cũng chưa từng xuất hiện chuyện như thế này, cho nên một khi xuất hiện rồi thì cho dù là cô không nói ra, trong lòng của cô luôn mang trong mình cảm giác tội lỗi không thể xóa nhòa đối với Lục Cung Nghị.
“Cho dù là em có lo lắng thì anh ta cũng sẽ không tốt ngay lập tức được, thay vào đó không bằng thuận theo tự nhiên đi.” Giọng nói của Lê Hiếu Nhật nhàn nhạt, trên khuôn mặt đẹp trai của anh không hề có chút gợn sóng.
Kiều Minh Anh chun cái mũi nhỏ nhắn, lúc cô đi đến góc có một bóng người đột nhiên chạy va vào cô, khiến cô trở tay không kịp.
“Cẩn thận!” May mắn là Lê Hiếu Nhật nhanh tay lẹ mắt ôm cả eo của cô tránh qua một bên, bảo vệ cô ở trong ngực của mình.
“Em không sao đâu mà.” Kiều Minh Anh ngẩng đầu lên, vô thức nhìn về phía người kia.
Người kia mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, nhìn bộ dạng là phụ nữ, thế nhưng có một loại cảm giác khiến cho Kiều Minh Anh cảm thấy quen thuộc.
Đã từng gặp ở đâu đó rồi.
“Hiếu Nhật, hình như là em đã gặp người kia ở đâu rồi đó.” Kiều Minh Anh chỉ về phía người đã đi xa, vắt hết óc để lật lại ký ức suy nghĩ xem người này là ai.
Lê Hiếu Nhật nheo mắt nhìn một hồi, hai tay đút vào trong túi quần, nói với Kiều Minh Anh: “Là ai?”
“Không biết nữa.” Kiều Minh Anh chớp chớp mắt mấy lần, rất vô tội mà nhìn anh.
Khóe môi của Lê Hiếu Nhật giật giật, sau đó thu hồi ánh mắt lại cất bước đi khỏi.
Kiều Minh Anh quay đầu lại nhìn bóng lưng của người kia một chút, rồi lại nhìn về phía Lê Hiếu Nhật đang nhanh chân rời đi, liền vội vàng đuổi theo: “Chân của anh dài thật đó nha, chờ em một chút với…”
Bước ra khỏi bệnh viện, Lê Hiếu Nhật đi đến bãi đỗ xe để lấy xe, Kiều Minh Anh ở phía sau đang cố sức đuổi theo. Hai người bọn họ từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách năm bước chân, mỗi khi Kiều Minh Anh đuổi sắp đến thì Lê Hiếu Nhật sẽ tăng tốc độ bước chân, cứ liên tục như vậy, Kiều Minh Anh tức giận thiếu chút nữa ném túi ở trong tay qua nện lên người anh.
Xe của Lê Hiếu Nhật là chiếc xe màu đen mui trần, Kiều Minh Anh vừa nhìn thấy xe của anh thì cũng không thèm quan tâm đến hình tượng thục nữ là cái gì nữa, lắc lắc túi xách ở trong tay rồi dồn hết sức lực mà chạy về phía trước.
Sau đó lúc cô còn cách chiếc xe mấy bước chân, Kiều Minh Anh bỗng nhiên nhảy lên một cái, vừa vặn nhảy vào ghế lái.
Bước chân của Lê Hiếu Nhật dừng lại, hơi bất ngờ đối với hành động không có hình tượng chút nào của Kiều Minh Anh, ánh mắt quan sát bốn phía, phát hiện người nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy đã dừng bước, giống như là hóa đá.
Anh cười khẽ một tiếng, sau đó đi qua mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
Thông qua gương chiếu hậu có thể nhìn thấy Kiều Minh Anh đang cẩn thận đặt mấy móng vuốt nhỏ của cô lên ghế xe, động tác rất chậm, còn có một loại gợi cảm biếng nhác.
Khóe môi của Lê Hiếu Nhật nhếch lên một cái, nương theo tiếng động cơ, sau khi chiếc xe mui trần màu đen rời khỏi bãi đỗ xe thì chạy lên đường lớn, sau đó lấy một tốc độ nhanh cực kỳ mà lướt ra ngoài.
“Nè Lê Hiếu Nhật! Anh có thể lái xe chậm một chút hay không hả?” Kiều Minh Anh không ngờ anh lại đột nhiên tăng tốc độ, may mắn là cô đã thu hai chân lại kịp thời, nếu không thì tiếp theo cả người của cô cũng sẽ bay ra.
…
Việc quay phim vẫn tiếp tục như cũ.
Nhưng mà may mắn là độ ăn ý của Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật khá cao, cộng thêm kịch bản của La Cẩm cực kỳ trôi chảy, cố sức quay phim ba ngày, rốt cuộc cũng đã sắp hoàn thành công việc rồi.
Ảnh tuyên truyền cho video quảng cáo đã được công bố, là hình ảnh Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật tựa lưng vào nhau, hai tay để xuôi ở bên người nắm chặt một vật thần bí có màu xanh ở trong tay, cảnh quay rất đẹp và đơn giản, cực kì phù hợp.
Ngay khi tấm ảnh này được ra mắt, nó đã gây chấn động khắp thành phố A.
Đối với Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật, không có một truyền thông nào có thể quen thuộc hơn so với những người đã từng chứng kiến chuyện của năm trước trước.
Kiều Minh Anh thân là nhà thiết kế của CR, đã từng được đề cử, các tác phẩm của cô đã được trưng bày ở cửa hàng CR, đã nhận được một số lượng bình chọn lớn của những fan hâm mộ nữ. Trong khoảng thời gian mà Kiều Minh Anh không đến công ty, thư ký Trương đã nhận được rất nhiều yêu cầu thiết kế quần áo chỉ định là Kiều Minh Anh, thế nhưng đều đã bị Lê Hiếu Nhật từ chối.
Chuyện này không hề ảnh hưởng đến sự yêu thích của những người đó đối với trang phục của Kiều Minh Anh, vật hiếm thì quý, không có được luôn luôn là thứ tốt nhất, quần áo của cô được định giá liên tục, đến nỗi đã vượt qua giá cả một bộ quần áo khi cô làm việc ở FS.
Thế nhưng nếu như Kiều Minh Anh biết được một cơ hội hấp dẫn như vậy đã bị Lê Hiếu Nhật ném đi, sợ rằng buổi tối thừa dịp lúc anh đi ngủ sẽ ném hết tài liệu và máy tính của anh vào trong bể bơi.
Ba ngày sau, giám đốc của Thần Tinh làm chủ mời anh và Kiều Minh Anh dùng cơm ở phòng bao trên lầu bảy của nhà hàng Hoàng Thịnh.
Ngày hôm nay Lê Ngữ Vi đúng lúc đến trang viên tìm Lê Hiếu Nhật, thuận tiện tìm Kiều Tiểu Bảo chơi một chút.
Sau khi trải qua chuyện Kiều Minh Anh bị bắt cóc lần trước, thái độ của Kiều Tiểu Bảo đối với Lê Ngữ Vi có chút lạnh nhạt, cũng không hôn hít thân mật gọi cô ta là cô nhỏ nữa.
“Tiểu Bảo, đến đây với cô nhỏ nào, cô nhỏ mang quà cho con đây này.” Lê Ngữ Vi lấy ra một mô hình đồ chơi số lượng có hạn đã chuẩn bị cho Kiều Tiểu Bảo, lắc lư kêu nhóc đi đến.
Nhóc Kiều đẹp trai lúc này đang nằm ngửa trên chiếc sofa màu vàng có thể để cho thằng bé nằm thẳng người, nhìn đồ chơi ở trong tay của cô ta một chút, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho người ta tức đến chết đi được: “Con đã không chơi đồ chơi nữa rồi, đó là thứ mà con nít mới chơi.”