CHƯƠNG : ĐỪNG CÓ NGU NGỐC
“Không hay.” Anh ta xoay người muốn đi, lại bị một người chặn lại.
“Đừng có ngu ngốc, anh lúc này đi ra nếu như bị cô ta nhìn thấy thì phải làm sao?” Người đó trầm giọng, cản trước mặt anh ta.
“Tôi không quản được nhiều như thế, tóm lại, cô ấy tuyệt đối không thể có chuyện.” Anh ta muốn đẩy người đó ra, nhưng người đó lại không nhúc nhích, không để anh ta rời khỏi.
“Chủ nhân sắp đến rồi, lẽ nào anh muốn vào lúc này xảy ra sơ sót gì? Anh ở đây, tôi đi xem.” Người đó nói xong, nhìn anh ta một lúc, sau đó xoay người rời khỏi.
Anh ta có hơi chán chường lùi lại mấy bước, ánh mắt giãy giụa nhìn vào cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt đó, sau đó nhìn thấy cô gái vừa rồi đi vào trong phòng, đi đến cửa phòng tắm, gõ vài cái, lại không có bất cứ âm thanh nào.
Cô gái đó không kiên nhẫn đợi nữa, vì thế nhấc chân đạp vào cánh cửa, đạp liên tiếp mấy lần, cánh cửa mới mở ra.
Trên màn hình giám sát xuất hiện tình cảnh trong phòng tắm.
Kiều Minh Anh ngã trong vũng máu, còn cả máu từ vết thương trên cổ tay của cô chảy ra, trên sàn nhà màu trắng lạnh lẽo, dị thường chói mắt.
Cô gái đó cũng bị dọa giật mình, thế nào cũng không ngờ Kiều Minh Anh lại nghĩ không thông như vậy, vậy mà cắt cổ tay tự sát.
Người đứng trước màn hình siết chặt hai tay, cưỡng ép bản thân không nhìn cô, quay đầu đi.
Anh không thể tiếp tục được nữa, nếu như tiếp tục, mọi thứ đều kết thúc rồi.
Cô gái đó lập tức gọi người, sau đó đích thân ôm Kiều Minh Anh từ trong vũng máu lên, đi ra bên ngoài.
Vết thương là Kiều Minh Anh tự cắt, cô ra tay biết nặng nhẹ, cho nên lượng máu chảy ra tuy rất nhiều, nhưng ý thức vẫn còn.
Khi cô gái đó ôm cô đứng dậy, cô nhanh chóng mở hai mắt liếc nhìn cô gái đó.
Trái tim của Kiều Minh Anh siết chặt lại, giống như không dám tin, sợ hãi nhắm mắt lại.
Là Thần Thùy Linh, vậy mà là Thần Thùy Linh!
Lần đầu tiên gặp mặt đánh Đặng Chiến một trận, hơn nữa Thần Thùy Linh rất thân thiết gọi cô một tiếng ‘chị Minh Anh’, em gái của Thần Ngôn!
Cô ta sao lại ở đây? Lẽ nào, là cô ta bắt cô đến đây?
Là do ai sai khiến? Thần Ngôn sao?
Quả nhiên, Thần Ngôn đó vẫn có vấn đề.
Bởi vì mất máu khá nhiều, đầu của Kiều Minh Anh đã có hơi hỗn loạn rồi, nhưng vẫn cưỡng ép để mình không rơi vào hôn mê.
Cơ hội chỉ có một lần này, nếu như không nắm được, vậy thì xong rồi!
Cô không biết hai anh em Thần Ngôn và Thần Thùy Linh muốn làm gì, nhưng tuyệt đối không phải chuyện tốt gì.
Chẳng trách cô cứ cảm thấy Thần Ngôn đó mỗi lần xuất hiện bên cạnh cô đều xuất hiện rất kỳ lạ, thì ra sớm đã có âm mưu!
Sức của Thần Thùy Linh lớn hơn so với trong tưởng tượng của Kiều Minh Anh, ôm Kiều Minh Anh không tốn chút sức nào đến gara, đặt Kiều Minh Anh vào trong.
Bọn họ ở đây mặc dù có bác sĩ nhưng lại không thể truyền máu, Kiều Minh Anh cũng đoán được điểm này mới không cần mạng cắt cổ tay mình như vậy.
Chuyện không có nắm chắc, cô trước nay không làm.
Nhưng lần này, chính là một lần đánh cược, cược sống chết.
Nếu như cô không cược, chỉ có thể chờ chết, nếu như cược, có lẽ còn có thể tranh giành một phen, không thể vĩnh viễn không biết có được hay không.
May mà, cô cược đúng rồi.
Gara là gara dưới hầm, cho nên Thần Thùy Linh trực tiếp từ đi tắt trong một căn phòng của biệt thự đi thẳng đến gara.
Biệt thự tương tự các biệt thự khác, nếu như động tác quá lớn sẽ dẫn đến chú ý không cần thiết, cho nên Thần Thùy Linh không dám dẫn theo quá nhiều người, công thêm năng lực của cô ta không tồi, cô gái trói gà không chặt như Kiều Minh Anh, cô ta không để trong lòng, tự mình đưa cô đến bệnh viện.
Mà những đội viên của trại huấn luyện canh chừng xung quanh biệt thự, lập tức báo cáo chuyện này với bên phía Lê Hiếu Nhật, nhưng bọn họ lại không hề biết, Kiều Minh Anh ở trong chiếc xe đó.
Kiều Minh Anh được đặt ở ghế sau, trên cổ tay đã được sơ cứu tạm thời, đã không còn chảy máu nữa, cô cắt vào tay trái, cho nên tay phải còn có thể cử động, trong tay phải của cô, cầm lọ nước hoa nhỏ từ trong phòng tắm.
Thần Thùy Linh một lòng lái xe, không có chú ý đến cô, Kiều Minh Anh thấy cơ hội đã đến vì thế lập tức lật người ngồi dậy, nhanh chóng giơ lọ nước hoa trong tay xịt thẳng vào mắt của Thần Thùy Linh.
Thần Thùy Linh không có phản ứng kịp, cảm thấy mắt đau nhức, khi mắt là một màu đen, cái gì cũng không nhìn thấy, thì càng đau hơn.
“Á…” Cô ta kêu lên một tiếng, phát hiện bản thân còn đang lái xe, vì thế lập tức đạp phanh, lúc này, Kiều Minh Anh đã mở cửa xe chạy ra ngoài.
Thần Thùy Linh mắt không nhìn thấy muốn đuổi theo cũng không được, vội vàng sờ thấy một chai nước suối ở một bên, mở cửa xe đi ra ngoài rửa mắt.
Kiều Minh Anh bởi vì mất máu nên cơ thể suy yếu, chạy không được mấy bước thì vấp, nhưng vì chạy trốn, cô buộc phải cắn răng chạy về phía trước.
Chạy không được bao lâu, cô nhìn thấy Thần Thùy Linh đã đuổi theo cô, cô thấp giọng kêu một tiếng ‘WTF”, sải bước chạy về phía trước.
Mắt thấy Thần Thùy Linh cô ta càng lúc càng gần, Kiều Minh Anh không có nghĩ nhiều, nhìn một vòng xung quanh, sau đó trốn vào trong một bụ hoa, cúi thấp người xuống.
Thần Thùy Linh không có phát hiện cô nấp đi, mà trực tiếp đuổi về phía trước.
Một lúc sau, Kiều Minh Anh mới đứng thẳng người, lau mồ hôi trên trán, vỗ vỗ vào gương mặt của mình, cố gắng khiến đầu óc đang có chút choáng váng tỉnh táo lại.
Cô không thể ngã xuống, tuyệt đối không thể vào lúc này ngã xuống, Thần Thùy Linh trước mắt không có phát hiện cô, nhất định lát nữa sẽ quay lại tìm kiếm, cô phải nhanh chóng rời khỏi nơi này mới được.
Kiều Minh Anh bước ra khỏi bụi hoa, lắc lắc đầu đi được vài bước, đột nhiên trước mắt tối đen, ngất đi.
“Cô ơi, cô ổn chứ? Cô gì ơi?” Một giọng nói nhẹ nhàng hỏi han truyền vào trong tai, nhưng Kiều Minh Anh cũng thể quan tâm được thứ khác, trong đầu bóng tối ập đến, ngất đi.
Cố Đồng vốn đến đây tìm một người mà thôi, không chờ gặp phải loại chuyện này.
Cô gái này rõ ràng cắt cổ tay mất máu quá nhiều mà ngất đi, lại còn chạy ra bên ngoài như vậy, nói không chừng, là bị ai đó truy đuổi cũng không chừng.
Chuyện phiền phức như này, anh ta rốt cuộc quản hay làm như không nhìn thấy đâu?
Cố Đồng cúi xuống, vạch mái tóc che đi gương mặt của Kiều Minh Anh ra, lộ ra một dung mạo dịu dàng tinh tế, lông mày cong cong, làn da trắng muốt, đôi môi hồng tuy nhợt nhạt, nhưng khuôn môi lại rất đẹp, trong mắt anh ta vụt qua một tia kinh diễm.
Gương mặt thật quen, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.
“Nếu cô đã kích thích lòng hiếu kỳ của tôi, vậy tôi miễn cưỡng đưa cô rời khỏi chỗ này.” Cố Đồng lẩm bẩm tự nói với mình, sau đó bế Kiều Minh Anh lên, đi về phía chiếc Maserati của mình.
Anh ta vừa đưa Kiều Minh Anh rời khỏi không lâu, Thần Thùy Linh phát hiện điều không đúng mà quay lại, tìm một lượt xung quanh, nhưng cũng không tìm thấy được.
“Đáng chết!” Cô ta chửi thề một tiếng, rút điện thoại gọi báo với Thần Ngôn.
Mà lúc này, Lê Hiếu Nhật và Lê Tiến Dũng đã đến gần biệt thự số , nhưng lại không biết, Kiều Minh Anh đã rời khỏi rồi.
Lê Hiếu Nhật để các đội viện của trại huấn luyện từng chút từng chút xâm nhập vào trong biệt thự, sau đó, dẫn Lê Tiến Dũng, quang minh chính đại từ cửa chính đi vào.