CHƯƠNG : GẶP ĐƯỢC NGƯỜI TỐT
“Cảm ơn anh đã cứu tôi.” Kiều Minh Anh nở một nụ cười, trong đôi mắt long lanh ẩn chứa sự dịu dàng, bởi vì cơ thể quá suy yếu cho nên sắc mặt vẫn rất tái, nhưng không làm lu mờ vẻ đẹp của cô.
Cô Đồng thấy nụ cười quyến rũ của cô thì sững người mất vài giây, sau đó lại giả vờ như không có gì nói: “Tôi chính là thấy cô xinh đẹp, cho nên mới cứu cô.”
Kiều Minh Anh bỗng ngây người, hóa ra, cô phải cảm ơn gương mặt lớn lên không tệ này của mình.
“Nào, đây là lần đầu tiên tôi nấu đồ ăn cho người khác, cô được phúc rồi.” Cố Đồng đưa bát cháo cho Kiều Minh Anh, bởi vì anh ta trước đó đã khuấy cho nguội bớt, cho nên độ nóng trong bát vừa hay thích hợp, sẽ không phỏng tay.
Kiều Minh Anh cười híp mắt, xem ra bản thân gặp được người tốt rồi.
“Đúng rồi, cô còn chưa nói cho tôi tên của cô là gì.” Thấy cô ăn cháo, Cố Đồng ngồi bên cạnh giường chống cằm nhìn cô chằm chằm, thản nhiên hỏi cô.
“Tôi tên Kiều Minh Anh…” Kiều Minh Anh trả lời.
Cố Đồng sau khi nghe thấy thì bất giác cười: “Tôi biết chữ, không cần cô giải thích chữ nào.”
Anh ta nghĩ trong lòng, quả nhiên là Kiều Minh Anh đó, nhà thiết kế nổi tiếng của FS – Kiều Minh Anh, còn là nhân vật làm mưa làm gió gần đây của nước C, người trên đảo này, có một số đều nhận ra cô.
Cũng bởi vì điểm này, cho nên Cố Đồng mới đưa cô về đây.
Nếu không lấy tính tình lãnh đạm của cậu Cố, anh ta khinh thường loại chuyện này.
Kiều Minh Anh không có trả lời, cúi đầu ăn cháo trong bát, cậu nhóc này tuy nói chuyện cuồng vọng, nhưng lại chỉ là tính tình nóng nảy, không có ác ý, cộng thêm anh ta đã cứu cô một mạng, theo lý đương nhiên, Kiều Minh Anh đều muốn báo đáp anh ta.
“Chỗ này của anh có di động hay điện thoại bàn không? Có thể cho tôi mượn liên lạc với một người không?” Kiều Minh Anh nhớ Lê Hiếu Nhật có khả năng đang tìm mình, muốn chủ động liên lạc với anh để anh đến đây đón mình.
Cô bị bắt đi tính toán cũng sắp được ngày rồi, Tiểu Bảo không phải lo lắng thành cái gì rồi.
Cái gọi là Tiểu Bảo lo lắng thành cái dạng gì là bây giờ đang ở trên hòn đảo, cùng Dạ Thất tìm kiếm vị trí xung quanh của cô.
Ánh mắt của Cố Đồng hơi lóe lên, tránh né ánh mắt trong trẻo dò hỏi của Kiều Minh Anh, kiêu ngạo như trước nói: “Tín hiệu ở chỗ này vốn dĩ đã kém, di động cũng không bắt được sóng.”
Kiều Minh Anh bỗng cảm thấy thất vọng, nếu đã như thế, cô làm sao liên lạc với Lê Hiếu Nhật đây?
“Chỗ này… là chỗ nào?”
Cố Đồng có chút không hiểu, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích: “Nơi này là hòn đảo cư dân tiếp giáp giữa thành phố A và thành phố D, cô không biết sao?”
Hòn đảo cư dân tiếp giáp giữa thành phố A và thành phố D?
Trời ạ, vậy cách thành phố A bao xa!
Khóe môi của Kiều Minh Anh co rút vào cái, chỗ này cô chưa từng đến nhưng có nghe nói, cách thành phố D tương đối gần, cách thành phố A khá xa, nếu như ngồi tàu về thành phố A, chậm nhất cũng phải ba ngày.
Hơn nữa, cô say tàu.
“Cô không phải người bản địa, vậy cô thế nào lại đến nơi này?” Cố Đông ngước lên nhìn cô, nghi hoặc hỏi.
Giống như Kiều Minh Anh lần đầu tiên nhìn thấy cô gái đưa cơm cho cô ở trong biệt thự đó của Thần Thùy Linh, cô có thể từ cách cô ta nói chuyện thì nhìn ra đây không phải thành phố A, Cố Đồng sống ở đây mười mấy năm, chỉ cần nhìn tướng mạo của Kiều Minh Anh thì có thể phân biệt được.
“Không sai, tôi là người thành phố A, bị người khác bắt tới nơi này.” Kiều Minh Anh để bát cháo rỗng ở đầu giường, lông mày hơi nhíu lại, có hơi lạc lõng.
ngày rồi, cô nhớ bánh bao lớn và Tiểu Bảo của cô rồi.
“Bị bắt đến đây? Đùa cái gì vậy, trị an của nơi này trước nay rất rốt, tuyệt đối sẽ không xảy ra loại chuyện này!” Cố Đồng vừa nghe cô nói mình bị bắt đến đây bỗng nhiên kích động, đứng dậy phản bác lời nói của cô.
Kiều Minh Anh chớp chớp mắt vài cái, nhìn dáng vẻ kích động của anh ta mà có hơi ngạc nhiên, Cố Đồng này, nhìn trông rất bảo vệ nơi này, cô chỉ nói một câu mà thôi thì đã kích động.
“Anh nhìn tôi đi, tôi có thể lừa anh sao? Hơn nữa trị an có tốt nữa, anh có thể bảo đảm không có sự cố xảy ra?” Kiều Minh Anh lắc đầu khẽ cười, trên đời này không có chuyện gì tuyệt đối cả, trị an có tốt hơn có người thao túng thì có tác dụng gì.
Cố Đồng mím môi, trầm mặc một lúc, Kiều Minh Anh nói không sai, nếu như trị an có tốt, cô cũng sẽ không bị người ta bắt đến đây, còn từ bên ngoài đưa vào đây.
Suy nghĩ một lát, chắc vẫn là nội bộ của bọn họ xảy ra vấn đề.
“Quyền quản lý trị an của hòn đảo của chúng tôi, không lâu trước đây mới được một người tên là Thần Ngôn tiếp quản, có thể là vì vấn đề của người đàn ông đó.” Cố Đồng nói, giữa lông mày vụt qua một tia bất mãn.
Thần Ngôn?
Kiều Minh Anh ngạc nhiên nhìn Cố Đồng, anh là nói Thần Ngôn sao? Người quản lý trị an của hòn đảo này vậy mà là Thần Ngôn!
Chẳng trách anh ta có thể trong thời gian ngắn như vậy đưa cô từ thành phố A đến đây, hơn nữa nhiều ngày như vậy vẫn không bị tìm thấy, không ngờ, anh vẫn còn một thân phận thần bí như vậy.
“Vậy anh biết, người bắt cóc tôi lần này là ai không?” Kiều Minh Anh dựa vào thành giường mềm mại phía sau, tâm lý thoải mái, thần kinh cũng không còn căng thẳng như vậy nữa.
“Ai?” Cố Đồng hiếu kỳ hỏi.
“Thần Ngôn.” Kiều Minh Anh nói.
Cố Đồng mở to mắt nhìn cô, trên mặt đã không có lãnh đạm như vừa rồi nữa, ánh mắt nhìn Kiều Minh Anh có chút hả hê: “Cô nói, là tên khốn đó bắt cóc cô sao?”
“Phải, trước khi tôi chạy trốn, đã nhìn thấy em gái của anh ta – Thần Thùy Linh, người đuổi theo tôi chính là cô ta.” Kiều Minh Anh khẽ gật đầu, cảm thấy biểu cảm của Cố Đồng dường như cũng quá vui mừng rồi, lẽ nào anh ta biết Thần Ngôn?
“Anh quen anh ta sao?” Cô hỏi.
“Ai quen anh ta chứ!” Mặt mày Cố Đồng tỏ ra ghét bỏ: “Nói biết cũng được… Người này không biết từ đâu đột nhiên nhảy ra, sau đó ba tôi vậy mà giao quyền quản lý trị an cho anh ta, quả thật chính là kéo thấp IQ của mọi người.”
“Ba anh?” Kiều Minh Anh nhướn mày, nghe có vẻ ba của Cố Đồng hình như có chức vị khá cao.
Ừm… lẽ nào… ba anh ta là chủ của hòn đảo?
Cố Đồng khẽ hừ một tiếng: “Chính là chủ của hòn đảo này, Cố Ngô.”
Cố Ngô? Trong mắt của Kiều Minh Anh vụt qua ý cười, tên của người nhà họ Cố thật sự thú vị, ba tên Cố Ngô, con trai lấy tên Cố Đồng, ghép lại chính là tên của một loài thực vật.
“Ba anh nhất định rất coi trọng anh.” Nếu không cũng sẽ không đặt cho anh ta cái tên đối ứng như thế này.
Cố Đồng có chút ưu thương lắc đầu: “Quý trọng cái shit! Cô từng thấy ba cô coi trọng cô coi trọng đến mức có con riêng ở bên ngoài chưa?”
“Con riêng?” Kiều Minh Anh ngạc nhiên nhìn anh ta, cứ cảm thấy câu nói này của anh có ý tứ khác.
“Đừng hỏi nhiều như vậy.” Anh ta muốn né tránh chủ đề này, bỗng ngẩng đầu lên, mắt nhìn Kiều Minh Anh trêu đùa: “Này, tôi đã cứu cô, cô có phải nên báo đáp tôi không?”
Khóe môi Kiều Minh Anh co rút, cái tên chết tiệt này tâm tư thay đổi cũng thật nhanh, sau đó khẽ gật đầu: “Ừm.”
Cô đã từ trong đoạn nói chuyện vừa rồi, đại khái đoán được ra con riêng của ba anh ta là ai rồi.
Thần Thùy Linh thì sao? Cô ta là em gái của Thần Ngôn, có phải cũng là con của ba anh ta?
“Tối nay cùng tôi tham gia một bữa tiệc, kết thúc tôi sẽ nghĩ cách để cô liên lạc với người nhà.” Cố Đồng híp đôi mắt đào hoa câu dẫn người khác lại, trong mắt vụt qua một tia xấu xa.