CHƯƠNG : KHÔNG DỄ DÀNG BỎ QUA CHO CÔ
Nụ cười của Lê Hiếu Nhật dần biến mất, thay vào đó là sự khinh thường.
Kiều Lan Anh vẫn còn đang rất vênh váo đắc ý, cô bước lên phía trước mặt Kiều Minh Anh cười khẩy: “Anh, á lộn, chị, lâu quá không gặp, chị có vẻ không thay đổi gì ngoại trừ giới tính.”
“Cũng không hẳn là vậy, tôi không giống như ai kia, cho dù có thay đổi như thế nào thì cũng không phải cái kiểu rảnh rỗi đi chõ mũi vào chuyện người khác.” Kiều Minh Anh nói nhưng nụ cười trên mặt vẫn không mất đi.
Kiều Lan Anh tức tối siết chặt ly rượu trong tay, ánh mắt chứa đầy thù hận nhìn Kiều Minh Anh, nhưng vì Lê Hiếu Nhật đang ở đó nên cô ta không dám có hành động gì quá đáng với Kiều Minh Anh.
Đôi môi đỏ mọng cong lên một nụ cười, cô ta nâng ly rượu lên và bước gần đến Kiều Minh Anh hơn, bất ngờ cô ta giả vờ vấp chân, nghiêng người về phía trước, phần rượu trong ly hất thẳng vào người Kiều Minh Anh, nhưng còn cơ thể thì lại ngả vào người Lê Hiếu Nhật.
Kiều Minh Anh lạnh lùng cười, cô không xa lạ gì với phong cách của Kiều Lan Anh, chỉ cần có cơ hội là cô ta sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.
Cô chưa kịp néthì Lê Hiếu Nhật đã kéo hẳn cô vào lòng mình, ngẩng đầu lên cô nhìn thấy gương mặt đẹp trai của anh.
Bất chợt trái tim cô đập loạn nhịp.
Âm mưu bị thất bại, nhất thời Kiều Lan Anh không kịp xoay sở nên trực tiếp ngã nhào xuống nền cẩm thạch, nhìn dáng vẻ như rất thảm hại.
Nhưng không ai dám đến đỡ cô ta, vì vừa rồi là do cô ta cố ý chọc vào người phụ nữ bên cạnh Lê Hiếu Nhật, và Lê Hiếu Nhật cũng đã né tránh cô ta ra rồi.
Nếu như ai dám đến đỡ cô ta dậy thì có nghĩa là đối địch với Lê Hiếu Nhật.
Duy chỉ có Kiều Chấn Huy và Lâm Thu Thủy chưa biết sự rõ sự việc liền chạy đến đỡ Kiều Lan Anh dậy.
Kiều Lan Anh bị té cụng đầu xuống đất, xước da ở trán, dáng vẻ rất đau đớn.
Lâm Thu Thủy thấy Kiều Minh Anh vẫn bình an vô sự, còn con gái bà ta thì thê thảm, liền chỉ tay vào Kiều Minh Anh lớn tiếng quát: “Tôi biết ngay cô quay về sẽ không tốt lành gì mà, bây giờ còn dám hại em mình như vậy? Sao cô lại ác thế, đúng là cái loại không có mẹ dạy nên mới khốn nạn!”
Toàn trường im ắng, có vẻ như mọi người đều chờ đợi theo dõi diễn biến tiếp theo.
Phút chốc Kiều Minh Anh biến sắc, cô cụp mi xuống không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng Lê Hiếu Nhật đã giơ tay lên hất tay Lâm Thu Thủy ra: “Bà chú ý lời nói của mình, Kiều Minh Anh có như thế nào thì cũng không đến lượt bà lên tiếng, bà không có tư cách đó. Nếu như con gái bà cũng được gia giáo như bà thì tôi nghĩ cô ta không nên xuất hiện trên đời này.”
Lâm Thu Thủy tức đến mức run người, bà không dám làm gì Lê Hiếu Nhật, định giơ tay tát Kiều Minh Anh cho hả giận.
Kiều Lan Anh thấy mẹ mình chuẩn bị đánh Kiều Minh Anh, trong lòngvui như mở cờ.
“Dừng tay!”
Kiều Chấn Huy đột nhiênquát lớn.
Vì Kiều Minh Anh do Lê Hiếu Nhật đưa tới, nếu như bà ta đánh Kiều Minh Anh thì thực tế không đơn giản chỉ là đánh Kiều Minh Anh, mà là đánh vào danh dự của Lê Hiếu Nhật.
Nhưng Lâm Thu Thủy lúc này đang tức giận nên bỏ ngoài tai tất cả,vẫn tiếp tục hành động của mình.
Lê Hiếu Nhật tức giận, sầm mặt lại, anh phẫn nộ nhấc chân lên đạp một phát.
Lâm Thu Thủy bay ra xa hơn mét, đaukhông đứng dậy nổi.
Kiều Minh Anh giật mình, không ngờ Lê Hiếu Nhật sẽ vì cô mà động tay động chân với người nhà họ Kiều.
Kiều Lan Anh cũng bất ngờ với hành động của Lê Hiếu Nhật, vì nghĩ dù mẹ cô có quá đáng đến đâu đi nữa thì anh cũng không thể vì Kiều Minh Anh mà ra tay với mẹ cô như vậy được!
Nhưng Lê Hiếu Nhật hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của người khác: “Nhà họ Kiều, giỏi lắm.”
Anh liếc nhìn một vòng ba người nhà họ Kiều.
Trong lòng Kiều Chấn Huy bất chợt rùng mình: Cậu ta như vậy, chẳng lẽ là muốn…!?
Không kịp nghĩ nhiều, ông liền đi đến trước mặt Lâm Thu Thủy, túm cổ áo bà ta kéo dậy rồi giơ tay tát một cái như trời giáng: “Minh Anh là con cháu nhà họ Kiều, bà là người lớn trong nhà mà không hề có sự độ lượng của người làm mẹ! Mau đi xin lỗi Minh Anh mau!”
Ông như vậy không chỉ là để xả giận thay cho Lê Hiếu Nhật mà còn muốn nhắc khéo, Kiều Minh Anh vẫn là người nhà họ Kiều, Lê Hiếu Nhật nếu đối phó với người nhà họ Kiều thì cũng có nghĩa là anh gián tiếp đối phó Kiều Minh Anh.
Lúc này Kiều Lan Anh đã vỡ mộng, cô không ngờ Kiều Chấn Huy sẽ đánh mẹ mình, mà kẻ gây họa không ai khác chính là Kiều Minh Anh!
“A! Tôi có chết cũng sẽ không xin lỗi cái đứa mất dạy đó!” Bị đánh trước mặt bao nhiêu người, Lâm Thu Thủy cảm thấy nhục nhã vô cùng, làm sao mà chịu đi xin lỗi được?
Vốn dĩ ban đầu Kiều Chấn Huy chỉ muốn lấp liếm cho qua chuyện, nhưng ông không ngờ Lâm Thu Thủy này thật không biết điều!
Kiều Minh Anh cũng không hứng thú nhìn bọn họ diễn trò, cô kéo tay áo của Lê Hiếu Nhật: “Em đi rửa tay chút.”
“Tôi đi với em.” Theo bản năng Lê Hiếu Nhật liền lên tiếng.
Gương mặt tái nhợt của Kiều Minh Anh bất chợt đỏ lên, cô có chút vừa bực vừa ngượng trừng mắt nhìn anh: “Anh đàn ông con trai mà đi chung làm gì?! Em đi một lúc rồi quay lại!”
Nói xong cô xoay người đi về hướng nhà vệ sinh, cũng không nhìn gương mặt đang tối sầm của Lê Hiếu Nhật.
Bên trong nhà vệ sinh, Kiều Minh Anh đứng ở trước gương dặm lại phấn, nhưng không biết từ lúc nào Kiều Lan Anh đã xuất hiện sau lưng cô.
“Chuyện xấu hổ năm xưa của cô đã lan truyền khắp nơi, mọi người ai cũng biết, bây giờ cô còn có mặt mũi quay về à?” Cô ta khoanh tay trước ngực, hất hàm nói, khác hoàn toàn với vẻ thê thảm vừa rồi ở bên ngoài.
Kiều Minh Anh nhíu mày: “Cô muốn nói gì?”
“Hả?” Kiều Lan Anh khoanh tay ung dung bước lên phía trước: “Anh Lê chỉ đối xử với cô tốt chút thôi mà cô tưởng là anh ấy thích cô sao? Cô có thể tự đi tìm hiểu xem mấy năm nay scandal của tôi với anh Lê nhiều đến mức độ nào.”
“Anh Lê?” Kiều Minh Anh cao giọng lặp lại: “Gọi thân mật nhỉ, sao lúc nãy ngoài đó cô không gọi anh ấy như vậy? Chắc không dám chứ gì, đối với anh ấy mà nói thì cô cũng đâu có gì đặc biệt đâu.”
Kiều Lan Anh không chỉ vừa bị té đau, mà lúc này đây sự kiêu ngạo trên gương mặt cô ta cũng đã bị Kiều Minh Anh đập vỡ hoàn toàn, phút chốc vẻ mặt trở nên khó coi hơn bao giờ hết.
“Cô cũng như mẹ cô thôi, thích đi giật đàn ông của người khác! Cô không biết năm xưa vì sao mẹ cô nhảy lầu à? Chẳng phải vì xấu hổ thì là gì! Kiều Hồng Anh chỉ nói bà ta mấy câu thôi mà đã bị kích động đến chịu không nổi đi nhảy lầu, đúng là nực cười!”
“Cô nói cái gì?!”
Kiều Hồng Anh có liên quan đến cái chết của mẹ cô?
Rất nhanh, Kiều Minh Anh giữ chặt lấy cánh tay của Kiều Lan Anh: “Chuyện hôm đó như thế nào, cô kể lại rõ ràng cho tôi biết!”
Kiều Lan Anh lạnh lùng cười: “Hài cốt của mẹ cô cũng đã đốt thành tro rồi, cô còn muốn trả thù giùm bà ta sao?”
Phút chốc con tim của Kiều Minh Anh như vỡ nát.
Từ trước đến giờ, cái chết của mẹ cô luôn là nỗi canh cánh trong lòng cô.
Làm sao cô có thể chịu được mẹ mình mất đi rồi mà còn bị người khác nói này nói nọ.
Trong cơn giận, tiếng bạt tai chát chúa vang lên.
“Cái tát này là đánh cho cô biết lớn rồi mà nói chuyện không suy nghĩ.” Kiều Minh Anh mặt lạnh lùng đưa tay trái lên tặng thêm cho Kiều Lan Anh cái tát nữa: “Cái tát này là đánh cô vì cái tội nói năng bất kính với mẹ tôi! Cô có giỏi thì cứ tiếp tục khiêu khích tôi đi, xem tôi có dễ dàng bỏ qua cho cô không?”
Cô nhướng mi, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ uy nghiêm không khác gì nữ hoàng.
Kiểu Tiểu Bảo thông qua camera xíu xiu chứng kiến hết từ đầu đuôi câu chuyện, cậu bé phấn khích vỗ tay: mẹ thật oách!
Sau đó đột nhiên cậu bé ấn vào nút bàn phím, phút chốc nụ cười nham hiểm hiện lên trên gương mặt cậu bé.
Mộtchất lỏng đầy đủ màu sắc bất ngờ từ mặt dây chuyềnKiều Minh Anh đang đep bắn thẳng vào mặt của Kiều Lan Anh.
Theo phản xạ, Kiều Minh Anh liền nhìn xuống dây chuyền của mình, cô chưa hiểu sao mặt dây chuyền lại có thể phun rachất lỏng đặc đó.