CHƯƠNG : COI NHƯ ANH BIẾT ĐIỀU
Sắc mặt Tề Hưu tái nhợt, trên mặt thoáng qua một tia sợ hãi, một mình anh ta thì không sao, nhưng anh ta không thể liên luỵ nhà họ Tề, Lê Ngữ Vi này vậy mà không có nói cho anh ta nghe, Kiều Minh Anh lại có lai lịch lớn như vậy!
Nếu đã như vậy thì không thể trách anh ta được rồi.
“Tôi đưa các anh đến đó.” Tề Hưu suy sụp cúi đầu, lập tức nói.
“Coi như anh biết điều, đi!” Đặng Chiến hài lòng mà thu nắm đấm lại, đẩy anh ta một cái.
Tề Hưu đi ở đằng trước dẫn đường, chỗ này cách phòng mà Kiều Minh Anh ở căn bản là không xa, rất nhanh Tề Hưu đã đưa bọn họ đến căn phòng đó.
“Chính là chỗ này.” Lấy chìa khóa từ trong túi quần ra, sau đó mở cửa.
Đặng Chiến và Tô Thành Nghiêm lập tức bước vào, trong phòng tối om, Tề Hưu sờ lên công tắc trên tường và lập tức ấn, cả phòng đột nhiên sáng lên.
Nhưng mà, không thấy bóng dáng Kiều Minh Anh đâu cả.
“Tiểu Kiều Minh Anh?” Đặng Chiến kêu lên một tiếng, cẩn thận tìm kiếm khắp các góc trong phòng, nhưng từ đầu đến cuối không có phát hiện Kiều Minh Anh đâu.
“Người đâu? Không thể nào, chìa khoá luôn ở trong tay tôi mà….” Chìa khoá trong tay Tề Hưu ‘leng keng’ một tiếng rơi xuống đất, anh ta nhớ Kiều Minh Anh rõ ràng ở trong căn phòng này mà, sao lại mất tích chứ?
Ánh mắt Tô Thành Nghiêm sắc bén nhìn Tề Hưu, thanh âm lạnh nhạt: “Anh nói chìa khoá luôn ở trong tay anh?”
“Mẹ nó, anh gạt chúng tôi đúng không? Nhất định là anh đã giấu Kiều Minh Anh lại rồi?” Đặng Chiến thật sự nổi cáu, nhất thời không nhịn được hoả khí mà một cước chào hỏi lên đầu gối của Tề Hưu.
Loại người này đúng là muốn ăn đòn!
Tề Hưu bị một cước của anh ta đá đủ thấm, chân co quắp lại, đau đến nỗi eo cũng không thẳng lên được.
“Anh ta là con một của nhà họ Tề, nể chút tình nghĩa, đừng vì vậy mà đối địch với nhà họ Tề.” Tô Thành Nghiêm ngăn Đặng Chiến đang còn muốn tiến lên đánh người, bình tĩnh mà nói: “Anh chắc chắn là Kiều Minh Anh luôn bị anh nhốt ở trong đây?”
Tề Hưu nhịn đau mà thẳng lưng dậy, gật đầu.
Tô Thành Nghiêm cau mày nhìn xung quanh căn phòng, phát hiện chiếc túi xách màu đỏ trên ghế sofa, đó là đồ của Kiều Minh Anh, cách đó không xa còn có một vết nước không rõ ràng.
Sao lại có nước ở đây?
Tô Thành Nghiêm không có thời gian để nghĩ về điều đó, lập tức nói với Tề Hưu: “Rất có khả năng là người khác đưa Kiều Minh Anh đi rồi, tôi hỏi anh, tại sao anh lại nhốt Kiều Minh Anh ở đây? Còn ai biết chuyện này nữa.”
Tề Hưu do dự một hồi, biết sự việc đã không ổn rồi, cũng không giấu diếm nữa: “Là cô chủ nhà họ Lê, Lê Ngữ Vi, sáng hôm nay cô ta đến đây làm khách nói là muốn xem áo cưới, sau đó thì áo cưới của chúng tôi liền xảy ra vấn đề, cô Lê xúi giục nói với chúng tôi là tất cả đều là trách nhiệm của Kiều Minh Anh đó, thế là chúng tôi gọi điện thoại đến CR để khiếu nại.”
Nói mãi nói mãi Tề Hưu chợt ngừng lại, nghĩ như vậy, chuyện có chỗ nào đó không đúng rồi, nghĩ kỹ lại, nhà họ Lê và nhà họ Tề bình thường qua lại không nhiều, Lê Ngữ Vi này hôm nay sao lại đến đây, hơn nữa còn một mình nữa?
Mẹ Lê tại sao lại bảo anh ta đối phó với một nhà thiết kế nhỏ nhoi chứ?
Quả nhiên tất cả những thứ này không phải là ngẫu nhiên, theo cách xử lý nghiêm khắc đối với sản phẩm của CR, không thể gửi bán thành phẩm cho bọn họ được, quần áo chắc hẳn đã bị động tay động chân sau khi gửi đến đây!
Đáng tiếc là anh ta lại ngu ngốc mà chui vào cái bẫy do người khác giăng ra! Làm đồng phạm!
“Tiếp tục nói đi, đừng có cà rề nữa!” Đặng Chiến mất kiên nhẫn mà trừng anh ta, ngữ khí vô cùng không vui, nếu như không phải Tô Thành Nghiêm ngăn anh ta lại thì anh ta đã sớm tẩn chết tên tiểu tử này rồi!
“Cô Lê bảo tôi giam Kiều Minh Anh lại, còn nói là bà Lê yêu cầu, đợi sau khi kết thúc đính hôn, sẽ đưa cô ta về nơi cô ta nên đi.”
“Đưa đến đâu?” Đặng Chiến vội vàng hỏi.
“Cô Lê không có nói.”
“Anh!” Đặng Chiến sốt sắng, vung đấm lên lại định đi tẩn anh ta.
Tô Thành Nghiêm lập tức ngăn Đặng Chiến lại: “Ưu tiên hàng đầu là tìm Kiều Minh Anh, bây giờ cho dù cậu có đánh chết anh ta thì cũng vô dụng thôi, chi bằng mau đi tìm người.”
Đặng Chiến lúc này mới hậm hực mà thu nắm đấm về, bắt đầu tiến hành tìm kiếm cùng với Tô Thành Nghiêm.
Thời tiết ở thành phố A vào tháng mười một có hơi lạnh, một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở lối ra sân bay, mặc áo khoác hai hàng nút màu đen, phong trần mà đi ra ngoài, bước chân trầm ổn nhanh chóng, giống như là không thể đợi được dù chỉ một giây nữa vậy, đi đến chỗ Tô Thành Nghiêm và Đặng Chiến đã đợi bên ngoài từ trước.
“Tìm thấy người chưa?” Lê Hiếu Nhật vừa đến trước mặt bọn họ, không có chút ngừng lại mà hỏi.
Hai người đối mắt nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu, Đặng Chiến có chút nghiêm trọng mà nói: “Anh, anh chuẩn bị tâm lý cho tốt đi, một bên là người yêu, một bên là em gái ruột, phải xem anh chọn thế nào rồi.”
Mi tâm Lê Hiếu Nhật nhíu chặt, sự hung hãn toàn thân lại tăng thêm vài phần, thanh âm có chút bức thiết: “Người đang ở đâu?”
“Đỉnh núi Hoài, bọn em chưa dám lên đó, lo là kích thích đến Lê Ngữ Vi, cô ta sẽ làm ra hành động gì quá khích.” Tô Thành Nghiêm đáp.
“Tôi biết rồi.” Lê Hiếu Nhật mấp máy đôi môi mỏng, sau đó vỗ vỗ vai của hai người, nói: “Cảm ơn.”
Đích thực là một sự lựa chọn gian nan, em gái ruột và người yêu, Lê Hiếu Nhật biết, giữa Lê Ngữ Vi và Kiều Minh Anh sớm muộn cũng sẽ nổ ra một trận chiến tranh, nhưng anh không ngờ rằng lần này Lê Ngữ Vi lại cực đoan như vậy.
…
Đỉnh núi Hoài.
Một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ màu trắng, nhìn bề ngoài rất đẹp và ấm áp, nhưng thực ra nó đang rung rinh trước gió.
Trong căn nhà gỗ, ngoại trừ một cánh cửa ra thì không có cửa sổ nào, trên đỉnh đầu có một ngọn đèn phát ra ánh sáng yếu ớt.
Lê Ngữ Vi trực tiếp ngồi trên sàn nhà, chống cằm nhìn Kiều Minh Anh đang bị cô ta trói tay trói chân.
“Vi Vi, cô ở đây trông chừng cô ta trước, tôi ra ngoài một lát, sẽ về ngay.” Diệp Tử lăn chiếc xe lăn đi tới nói với Lê Ngữ Vi, trên đùi cô ta đặt một chiếc điện thoại.
Lê Ngữ Vi gật đầu với cô ta, đồng ý: “Được, cô đi mau về mau đi.”
Diệp Tử mỉm cười một cái, sau đó lăn xe lăn ra ngoài, rời khỏi ngôi nhà gỗ nhỏ.
Lúc Kiều Minh Anh tỉnh lại, đúng lúc nhìn thấy cảnh Diệp Tử rời đi.
Cô đang ở đâu đây?
Kiều Minh Anh muốn ngồi dậy, nhưng tay chân bị trói lại rồi, không động đậy được!
Mẹ nó cô cũng đâu phải là cua, sao cứ rảnh rỗi lại bị trói lại vậy!
“Hừ, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi.” Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc, Kiều Minh Anh theo bản năng quay đầu nhìn, thì thấy Lê Ngữ Vi ngồi ở bên cạnh cô, lạnh lùng nhìn cô.
“Sao lại là cô?”
Cô không phải đang ở nhà họ Tề sao? Sao lại đến nơi này?
Trong lòng Kiều Minh Anh kêu một tiếng toi rồi, lúc ở nhà họ Tề, cô đột nhiên có chút buồn ngủ, sau đó thì không biết gì nữa!
Hỏng rồi, người khác có thể là vì tiền tài gì đó, nhưng nếu như là Lê Ngữ Vi thì cô chắc chắn hết cứu rồi…
Lê Ngữ Vi không trả lời cô, đôi mắt tràn đầy hận ý kia nhìn cô chằm chằm, giống như là đang nhìn một người chết vậy.
Kiều Minh Anh nhíu đôi mày thanh tú, luôn cảm thấy tình hình hiện tại của Lê Ngữ Vi có gì đó không đúng, cô ta quá yên tĩnh, yên tĩnh đến có chút kỳ quái.
Cô chật vật muốn ngồi dậy, nhưng Lê Ngữ Vi chỉ cần nhẹ nhàng đẩy vào vai cô một cái, liền khiến cô bị đẩy ngã lại xuống đất, cô ta nhìn cô với vẻ cười trên nỗi đau của người khác: Cô cũng có ngày hôm nay a.”
“Lê Ngữ Vi, tôi khuyên cô tốt nhất là bây giờ đưa tôi về đi, đừng tưởng anh cô đang ở Mỹ không quản được cô, giấy không gói lại được lửa đâu! Nếu như anh cô biết rồi, cô cảm thấy cô còn có thể lo cho thân mình được nữa sao?” Kiều Minh Anh sau khi bị đẩy ngã thì không có cố ngồi dậy nữa, dù sao cho dù cô có dậy thì Lê Ngữ Vi cũng sẽ lại đẩy cô, chi bằng tiết kiệm chút sức thì tốt hơn.