CHƯƠNG : KIẾP SAU CŨNG KHÔNG TỚI PHIÊN CÔ
Khóe môi Lê Hiếu Nhật vì câu này mà khẽ cong lên độ cong vui vẻ, mặc dù không nói chuyện, nhưng sắc thái vui mừng trong mắt lại có thể trực tiếp biểu đạt suy nghĩ của anh.
Không nghĩ tới người phụ nữ đó không kiên nhẫn quay đầu nhìn cô: “Vậy sao? Cô à, nếu cô cũng muốn theo đuổi anh đẹp trai này, mời cô xếp hàng có được không?”
Cái gì?
Xếp hàng?!
Bà thím à, đây căn bản chính là chồng cô có được không, cho dù muốn xếp hàng, kiếp sau cũng không tới phiên cô ta!
Kiều Minh Anh buồn bực trừng mặt Lê Hiếu Nhật, đến Pháp rồi cũng không an phận, khắp nơi chọc hoa đào cho cô: “Thưa cô, chẳng lẽ cô không nhìn ra anh đẹp trai này là hoa đã có chủ sao? Anh ấy là người có gia đình rồi, cô xác định muốn tự chuốc lấy nhục ở đây sao?”
Sắc mặt người phụ nữ thay đổi, có chút vặn vẹo, mở miệng muốn nói gì đó.
Lúc này, Kiều Tiểu Bảo từ phía sau Kiều Minh Anh đi ra, mặt kinh ngạc nhìn Lê Hiếu Nhật và người phụ nữ, nói: “Daddy, dì này là ai vậy? Không phải là bạn gái daddy kết giao ở bên ngoài chứ?”
Nói rồi còn mặt đầy tủi thân phồng má, bất mãn nhìn Lê Hiếu Nhật.
Cậu nói tiếng Pháp, giọng mặc dù non nớt, nhưng lại vô cùng tiêu chuẩn, vừa nghe đã có thể nghe ra là lớn lên ở Pháp.
Tiếng Pháp của Kiều Tiểu Bảo là Đỗ Lưu Phong và Kiều Minh Anh dạy, ban đầu Kiều Minh Anh không muốn dạy Kiều Tiểu Bảo cái này, sau khi Đỗ Lưu Phong xuất hiện mới bắt đầu dạy cậu.
Chỉ là cậu còn nhỏ như vậy đã có thể nói tiếng Pháp tốt như thế, lại khiến Lê Hiếu Nhật có chút kinh ngạc, kinh ngạc qua đi lại là kiêu ngạo.
Kiều Minh Anh im lặng cho Kiều Tiểu Bảo một ánh mắt tán thưởng, không hổ là con trai cô, quá hiểu ý rồi.
Sắc mặt người phụ nữ đó càng thêm khó coi, đối diện với ánh mắt ngây thơ đơn thuần của Kiều Tiểu Bảo thì có chút ngại ngùng, cô ta không biết anh đẹp trai này thật sự đã có gia đình, hơn nữa còn có con trai lớn như vậy.
Nếu cô ta còn tiếp tục ở đây, thì thật sự sẽ trở thành “tự chuốc lấy nhục” trong miệng Kiều Minh Anh.
Người phụ nữ lập tức cầm túi đứng dậy, vội vàng rời đi.
Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo nhìn nhau, sau đó vươn tay yeah một cái: “Đẹp trai muốn chết!”
Hai mẹ con nhìn nhau cười.
“Khụ khụ.” Lê Hiếu Nhật thấy họ xem mình như không khí, có chút không vui tằng hắng, ý muốn dịch chuyển ánh mắt của họ.
Nhưng Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo lại không để ý anh, đi tới vị trí đối diện anh ngồi xuống, kêu nhân viên phục vụ gọi món.
“Mami, gọi cái này, cái này ngon.” Kiều Tiểu Bảo chỉ thức ăn trên thực đơn cho Kiều Minh Anh xem, hoàn toàn không để ý Lê Hiếu Nhật.
“Được, vậy thì mấy món này đi, cảm ơn.” Kiều Minh Anh gọi xong thì đóng menu lại, cũng không hỏi Lê Hiếu Nhật có muốn ăn hay không.
Đôi môi mỏng của Lê Hiếu Nhật khẽ mím lại, có chút bất đắc dĩ, hai người này muốn hợp nhau bỏ mặc anh, lá gan thật sự ngày càng lớn.
“Mami, còn có daddy nữa.” Vẫn là Kiều Tiểu Bảo nhớ ra, quay đầu hỏi Kiều Minh Anh.
Lê Hiếu Nhật cảm thán, thời khắc mấu chốt vẫn là Tiểu Bảo của anh săn sóc.
Kiều Minh Anh khẽ hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lê Hiếu Nhật một cái, sau đó toàn thân sững sốt.
Ánh mắt anh rất sáng, bên trong như ẩn giấu lốc xoáy, trong lúc không để ý thì có thể hút bạn vào trong.
Khóe mắt anh nhướn lên, ánh mắt sáng quắc, yêu dã lại mị hoặc, nhìn qua liền không thể dời được ánh mắt.
Yêu nghiệt, đây chính là yêu nghiệt sống sờ sờ…
Kiều Minh Anh tiềm thức nuốt nước miếng, không chớp mắt nhìn chằm chằm Lê Hiếu Nhật.
“Mami, mami? Có thể ăn rồi.” Kiều Tiểu Bảo gọi mấy lần đều không thể gọi tỉnh Kiều Minh Anh, cho nên vươn bàn tay nhỏ nhéo đùi cô.
“Trời ạ!” Câu này như bật ra khỏi miệng, Kiều Minh Anh bị đau, sờ sờ đùi, đau chết cô rồi, sức lực của tên nhóc thúi này sao lại mạnh như vậy?
“Nhóc thúi, con dám nhéo mami con, có tin mẹ vứt con đi không!” Kiều Minh Anh trợn mắt nựng khuôn mặt nhỏ của Kiều Tiểu Bảo, có đôi lát kích động muốn vò cậu thành một nắm.
Khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Kiều Tiểu Bảo bị cô bóp thành như vậy, nức nở: “Mami, là, là mẹ nhìn daddy quá say mê mà, ô.”
Bị cậu nói vậy, Kiều Minh Anh thoáng chốc cảm thấy mặt khô khốc, nóng ran, có lẽ đã đỏ bừng rồi.
Lê Hiếu Nhật đáng chết lại dùng mỹ nam kế với cô, xém chút đã bị anh lừa rồi!
“Còn nói? Còn nói nữa thì không cho ăn cơm!” Kiều Minh Anh trừng mắt Kiều Tiểu Bảo, uy hiếp cậu.
Lê Hiếu Nhật mím môi khẽ cười, mặt đầy ôn hòa: “Bé cưng đến chỗ daddy.”
Kiều Tiểu Bảo vừa nghe có chỗ dựa, lập tức chạy thoát khỏi móng vuốt của Kiều Minh Anh, nhào vào lòng Lê Hiếu Nhật.
Cậu tuột xuống như cá chạch, Kiều Minh Anh muốn bắt, nhưng tốc độ của cậu quá nhanh, không bắt được.
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể trừng mắt Kiều Tiểu Bảo đang ở trong lòng Lê Hiếu Nhật, dùng ánh mắt truyền đạt sự bất mãn của mình.
“Có daddy ở đây, phù thủy không dám tới.” Lê Hiếu Nhật mặt đầy âm hiểm nhìn Kiều Minh Anh cười, nói với Kiều Tiểu Bảo.
Xì! Anh mới là phù thủy! Anh mới là mụ phù thủy già!
Kiều Minh Anh xì một tiếng trong lòng, bưng bát trên bàn gắp thức ăn bắt đầu ăn.
Hai má cô vẫn còn rặng đỏ chưa tản đi, trắng nõn có chút phớt hồng, rất mê người.
Thực ra da mặt cô có lúc rất dày, bất kể làm chuyện gì, mất mặt cũng rất ít khi đỏ mặt, nhưng trước mặt Lê Hiếu Nhật, lại thường bị xé rách.
“Con ăn gì daddy gắp cho con.” Lê Hiếu Nhật tâm trạng rất tốt, khóe miệng ý cười nhàn nhạt, xoa xoa trán Kiều Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo rúc trong lòng daddy nhà mình không chút nào cảm thấy sợ hãi, chỉ dĩa thức ăn ở giữa.
Nhưng con ngươi Dạ Thất sắp kinh ngạc đến rớt ra rồi, cô ấy chỉ có thể tranh thủ lúc tâm trạng Tiểu Bảo tốt mới có thể nựng khuôn mặt nhỏ của cậu, mà Lê Hiếu Nhật dễ dàng đã có thể nựng nịu ôm ấp, quả nhiên huyết thống rất quan trọng!
Bánh bao mặt đầy hạnh phúc, thật sự khiến người ta muốn nựng nựng nhéo nhéo.
Vai diễn thoáng chốc đã đổi chỗ, người vốn nên chịu lạnh nhạt là Lê Hiếu Nhật, thoáng chốc đã đổi thành Kiều Minh Anh, mà Lê Hiếu Nhật chỉ là dùng chút mỹ nam kế với cô mà thôi.
Cô Kiều à cô Kiều, cô thua trên độc dược si tình của mình rồi.
“Hôm nay đi đâu chơi, bây giờ mới quay lại?” Lê Hiếu Nhật vừa cắt bít tết trong dĩa thành từng miếng nhỏ, để Kiều Tiểu Bảo có thể dễ ăn, vừa hỏi.
Kiều Tiểu Bảo cầm nĩa dích lên ăn, nghe thấy anh hỏi vậy, lập tức dời ánh mắt, thầm nói “Con không biết gì cả”…
Thực ra Lê Hiếu Nhật biết Kiều Minh Anh đã đi đâu, chuyện Kiều Minh Anh cho rằng anh không biết, đa phần Kiều Tiểu Bảo đều đã nói cho anh biết rồi, chỉ là anh muốn biết, Kiều Minh Anh rốt cuộc có tin anh hay không.
Tiểu Bảo cũng có thể nói hết với anh, còn cô thì sao?
Kiều Minh Anh dùng dao hung hăng cắt thịt bò trong dĩa, sau đó đặt dao nĩa xuống, ánh mắt như không chút để ý nhìn xung quanh, may mắn chỗ này là góc vắng, không có quá nhiều người, cho nên có thể yên tâm.
“Điều em sắp nói sau đây rất quan trọng, hi vọng anh đừng nói cho bất kỳ ai biết.” Mặt cô có chút nghiêm túc, chăm chú nhìn vào con ngươi Lê Hiếu Nhật.