CHƯƠNG : CUỐI CÙNG ĐÃ ĐƯỢC NHẬN ĐỊNH
Cứ như thế này, thân phận của Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo cuối cùng cũng đã được nhận định.
Chỉ có điều là Kiều Tiểu Bảo và Kiều Minh Anh ở nhà họ Lê, cũng hơi khó nói…
Kiều Minh Anh chào hỏi làm quen đã có chút mệt mỏi, thế là mượn cớ đi nghỉ ngơi để tìm chỗ ngồi xuống, nghỉ ngơi ăn uống chút gì đó.
Kiều Tiểu Bảo đi theo ở bên cạnh của ông cụ Đỗ, cho dù nói cái gì thì về mặt lễ nghi đều hoàn hảo đến nỗi không thể bắt bẻ được, giống như là một cậu nhóc trời sinh quý tộc, khiến cho người ta sợ hãi thán phục.
Nhưng mà thật ra thì trong lòng của Kiều Tiểu Bảo đang sụp đổ, cục cưng cũng muốn ăn nữa mà, cục cưng cũng muốn ngồi nữa mà.
Kiều Minh Anh không thèm nhìn đến ánh mắt ai oán mà Kiều Tiểu Bảo thỉnh thoảng ném tới, ăn quên cả trời đất.
“Cô chính là Kiều Minh Anh hả?” Một cái bóng đột nhiên ngăn ở trước mặt của Kiều Minh Anh, che khuất mất ánh sáng ở phía trước của cô.
Đôi mi thanh tú của Kiều Minh Anh nhăn lại, thả dĩa bánh gato ở trong tay xuống rồi nhìn người mới đến.
Là một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt đến nỗi dọa người, mặc bộ quần áo sang trọng, cả người tươm tất, đồ trang sức ở trên người cũng có thể làm người khác chói mắt.
“Tôi là Kiều Minh Anh, xin hỏi bà là?” Kiều Minh Anh biết rồi mà còn cố hỏi.
Cô biết người này chính là Carola, là người vợ thứ hai của ông nội cô.
Carola đánh giá Kiều Minh Anh trên dưới một lần, lúc này mới cười nói với cô: “Quả nhiên là một cô gái xinh đẹp giống y như là mẹ của mình, cũng có mấy phần nhan sắc.”
Ánh mắt của bà ta quá mức không có thiện chí, khiến cho Kiều Minh Anh cảm thấy trong lòng của mình không thoải mái.
Kiều Minh Anh mấp máy đôi môi hồng hào, đối đầu với ánh mắt khinh khi tràn đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu của bà ta, thật sự thì cũng không kinh ngạc gì cho lắm.
Nếu như sau khi chứng kiến thái độ của ông cụ Đỗ đối với cô và Kiều Tiểu Bảo mà Carola còn có thể trưng ra bộ mặt ôn hòa với cô, vậy thì đó mới thật sự là có quỷ.
“Cho dù là ông ấy đã thừa nhận thân phận của cô, nhưng cũng không có nghĩa cô chính là người của nhà họ Đỗ, sau này nhìn thấy ta cũng đừng giả bộ như là rất quen biết với ta, ta sẽ không thừa nhận đứa cháu nội gái như cô đâu.” Carola khoanh hai tay trước ngực, một tư thái hơn người một bậc.
Cháu nội gái?
Thiếu chút nữa là Kiều Minh Anh đã nhịn không được mà muốn cười, bàn tay nhỏ nhắn che môi đứng dậy, vốn dĩ chiều cao của cô và Carola kém một khoảng lớn, nhưng mà hôm nay cô cố ý chọn chọn một đôi guốc cao mười hai cm để mang, cho nên mới không cần phải ngẩng đầu mà cũng có thể nhìn được Carola.
“Bà hai à, bà nội của tôi đã qua đời vào nhiều năm trước rồi, tôi không biết bà là ai vậy nhỉ? Là vợ nhỏ của ông nội của tôi có đúng không?” Lời nói sau cùng Kiều Minh Anh cũng không nói ra khỏi miệng, nhưng mà đôi mắt như cười mà lại không phải cười đã biểu đạt những chữ ở đằng sau một cách rất rõ ràng.
Carola thay đổi sắc mặt, nhưng mà tính tình đã được gia tộc nuôi dưỡng từ nhỏ đã để cho bà ta nuốt sự tức giận vào, mới không giơ tay lên cho Kiều Minh Anh một bạt tay.
Dựa vào bộ dạng vừa ý của ông cụ Đỗ đối với Kiều Minh Anh mà nhìn, nếu như bà ta ra tay với cô, cho dù là ai sai đi nữa thì kết quả cũng chỉ có một cái, đều sẽ biến thành là lỗi của bà ta.
“Cái miệng của con nhóc thối này cũng rất lợi hại, ba mẹ cô đã dạy cô nói chuyện với người lớn như vậy đó hả?” Carola thấy mình không thể ra oai được với Kiều Minh Anh nên rất là tức giận, nhưng mà trên mặt của bà ta vẫn duy trì vẻ mặt thân thiết đoan trang như cũ mà nhìn cô.
Trong cái nhìn của người ở bên ngoài, hiển nhiên đó chính là hình tượng hài hòa của người lớn yêu mến sấp nhỏ trong nhà.
Kiều Minh Anh nghĩ thầm da mặt của người đàn bà này cũng thật là dày, cô cũng đã nói như vậy rồi, thế mà bà ta lại còn có thể trào phúng cô nữa chứ.
Có thể xuất hiện từ nơi nào thì trở về nơi đó đi được không hả? Cô còn muốn ăn chút gì nữa đó, không có rảnh để dây dưa với bà ta đâu.
“Ba mẹ tôi dạy tôi như thế nào thì cũng không có liên quan gì đến bà hai, bà hai cứ quản tốt chuyện của mình là được rồi.” Gương mặt của Kiều Minh Anh xinh đẹp lạnh lùng, trong đôi mắt long lanh còn đọng lại tia sáng, giống như là một bông hoa tuyết, chạm vào thì sẽ bị thương.
“Bất quá cũng chỉ là một đứa con gái được sinh ra bởi một người phụ nữ không ra gì, thật sự coi mình là cô chủ trong nhà.” Giúp việc nữ tên là Reese đi theo ở bên cạnh của Carola nhịn không được lên tiếng bênh vực kẻ yếu cho bà chủ của mình, nhìn Kiều Minh Anh một chút rồi nhỏ giọng lầm bầm.
Carola dùng cái quạt cầm tay che nụ cười đắc ý ở trên mặt, thật sự quá thỏa mãn mà.
Đôi mắt long lanh của Kiều Minh Anh ngưng lại, ý cười bên môi dần dần sâu sắc hơn, nhưng ánh mắt nhìn hai người bọn họ lại trở nên rất lạnh, giống như là có thể khoét mất da thịt, nhìn rất giống với ánh mắt lúc tức giận của Lê Hiếu Nhật.
Xem ra là ở bên cạnh của Lê Hiếu Nhật, cô nhớ mỗi cái nhíu mày của anh ở trong lòng rồi bị ảnh hưởng từ lúc nào không hay, trong lúc lơ đãng liền toát ra một khí chất rất giống nhau.
Carola và Reese vô thức lùi lại phía sau một bước, nhìn đôi mắt của Kiều Minh Anh mà trong lòng hiện lên chút e ngại, sao ánh mắt của con nhóc thối này lại kinh khủng như vậy chứ?
“Cô mới vừa nói cái gì hả? Có bản lĩnh thì nói lại cho tôi nghe một lần nữa xem.” Kiều Minh Anh chậm rãi đi đến gần bọn họ, nụ cười của cô cực kỳ rực rỡ, nhưng mà bởi vì quá rực rỡ nên nó có thể khiến cho người ta cảm thấy e ngại.
Lúc bình thường nếu như mà cô cười như thế thì chính là người khác sẽ gặp tai họa.
Ở đây là chỗ nghỉ ngơi hơi ít người, mặc dù không phải là rất khuất nhưng mà nếu như Kiều Minh Anh muốn làm gì đó với bọn họ trong âm thầm thì vẫn rất dễ dàng.
Chuyện Kiều Minh Anh không thể tha thứ nhất chính là có người dùng bất kỳ lời nói gì để xúc phạm người mà cô vô cùng yêu quý.
Ai cũng không được phép!
Lúc này, âm nhạc trên sàn nhảy vang lên, ánh sáng của bữa tiệc dần dần tối xuống.
Thật ra thì theo lý mà nói, điệu nhảy mở đầu hẳn là phải do ông cụ Đỗ đến bắt đầu, thế nhưng tuổi tác của ông ấy đã cao nên không thích hợp làm những chuyện này, cho nên để cho Đỗ Lưu Tư thay thế.
Ánh đèn vừa tối xuống, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Kiều Minh Anh liền trượt về phía trước, giày cao gót ma sát với mặt sàn sáng bóng, lập tức đi đến bên cạnh của Carola và Reese.
Cô không nói một lời nào mà dùng tay nắm lấy tóc của Reese, một cái tay khác thì che lấy miệng của cô ta lại để tránh cho cô ta kêu lên thành tiếng, đối với Carola thì còn ác hơn, trực tiếp dùng chân đạp bà ta ra ngoài.
Carola hét lên một tiếng, nhưng mà âm thanh lại bị chìm nghỉm trong tiếng âm nhạc, sau đó bà ta té lăn trên mặt đất.
“Cô nói chuyện không biết suy nghĩ có đúng không? Tôi sẽ để cô không biết suy nghĩ luôn.” Kiều Minh Anh che miệng của Reese lại, cong đầu gối lên rồi thụi vào đầu gối của Reese một cái, sau đó lại dùng một cái tay khác bóp lấy phần gáy của cô ta. Reese đau đến nỗi muốn kêu to lên, lại bị Kiều Minh Anh che miệng lại không cho cô ta kêu thành tiếng.
“Cô nói cứ như là cô được ba của cô sinh ra vậy đó, chẳng lẽ là mẹ của cô không phải phụ nữ hả, bà cô không phải là phụ nữ hả? Bộ người sinh ra cô là yêu quái hay gì?” Từng câu từng chữ của Kiều Minh Anh giống như là được tiêm độc, hoàn toàn không khách khí chút nào mà dùng lời nói sốc óc để chống trả lại.
Chọc giận cô à, cô cũng không phải là người có tính tình tốt mặc cho người khác ức hiếp, cô sẽ chơi chết mấy người, nhưng mà sẽ để cho người khác không có bất kỳ cách gì để đối phó lại với cô!
Nhìn về phía hai người phụ nữ này đã nói năng lỗ mãng với cô hồi nãy, sau đó là bôi nhọ mẹ của cô, có làm thế nào cô cũng không thể nuốt trôi cục tức này được.
Thiếu đòn rồi!
“Người phụ nữ chết tiệt, cái miệng của cô có thể tích đức chút được không hả? Trời ơi.” Một chữ cuối cùng vừa dứt, Kiều Minh Anh liền buông lỏng bàn tay nắm lấy Reese, tùy ý để cho cô ta ngã ra phía trước.
Sau khi làm xong những chuyện này, Kiều Minh Anh liền nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng của Đỗ Lưu Tư trong đám người, cũng may là trên người của ông đang được chiếu sáng bởi một ánh đèn, cho nên cô tìm được rất dễ dàng.
Kiều Minh Anh chỉnh trang lại quần áo của mình cùng với kiểu tóc đã mất hơn một tiếng đồng hồ mới được tạo thành từ nhà tạo mẫu, lúc ngẩng đầu lên, khóe miệng mang theo nụ cười với núm đồng tiền, bước chân nhẹ nhàng đi về phía của Đỗ Lưu Tư.
“Con nhỏ Kiều Minh Anh kia đâu rồi hả? Mau tìm nó cho ta!” Mỗi lần Carola muốn đứng dậy thì đều bị mấy người đang khiêu vũ không cẩn thận đẩy ngã xuống mặt đất, cuối cùng mới đứng lên một cách chật vật.