CHƯƠNG : LÃNG PHÍ THỜI GIAN?!
Vừa tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên một chiếc giường, trong một căn phòng, cố gắng nhoài người nhìn ra ngoài cửa sổ, Kiều Minh Anh mới biết đây là biệt thự của Lê Hiếu Nhật.
Cô ngồi xuống và phát hiện trên đầu giường có một chén nước đường đỏ, cô bưng lên uống một ngụm.
Đôt nhiên có tiếng mở cửa, vừa ngẩng đầu cô liền bắt gặp ánh mắt của Lê Hiếu Nhật, ánh mắt nóng bỏng của anh khiến bàn tay đang bưng chén nước của cô run run, cô vội đặt chén xuống thầm nhủ chẳng lẽ chén nước đường đỏ mà mình uống là của Lê Hiếu Nhật sao.
Thấy Lê Hiếu Nhật bước tới, Kiều Minh Anh liền cầm cái chén giơ lên theo bản năng, bộ dạng như đang chờ lệnh nói: “Tôi không hề cố ý uống hết chén nước đường đỏ này của anh, nếu anh tức giận thì cùng lắm là trừ vào tiền lương của tôi cũng được!”
Dù gì cũng chỉ là một chén nước đường đỏ thôi mà có thể trừ mấy đồng chứ? Cho trừ thoải mái!
Lê Hiếu Nhật bị hành động của cô làm cho mông lung, chén nước đường đỏ này chuẩn bị cho cô mà, lẽ nào cô cho rằng…
Ánh mắt của Lê Hiếu Nhật xẹt qua một tia tinh nghịch rồi nhìn cô chằm chằm: “Đầu bếp ở đây đều là do tôi chi ra một số tiền không nhỏ để mời về, không hề ngoa khi nói giỏi nhất nước C này, em có chắc là đền nổi không?”
Kiều Minh Anh tức muốn chửi thề, lẽ nào cô nghèo đến mức không đền nổi một chén nước đường đỏ sao?
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Lê Hiếu Nhật đáp một tiếng, sau đó, quản gia bưng bát nước đường nóng đi vào, nhìn Kiều Minh Anh thân thiện: “Cô Minh Anh tỉnh rồi sao, nếu thấy không khỏe thì uống thêm một chén nữa sẽ thấy thoải mái hơn.”
Kiều Minh Anh không hiểu nhìn Lê Hiếu Nhật, sau đó nhìn về phía quản gia: “Đây không phải là bát của tổng giám đốc Lê uống sao?”
Kiều Minh Anh vốn muốn gọi anh là Lê Hiếu Nhật, nhưng nghĩ đến quan hệ hiện tại của hai người cô lập tức đổi cách xưng hô.
Quản gia cảm thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn giải thích: “Đây là cậu chủ căn dặn chuẩn bị riêng cho cô Minh Anh!”
“Chị nói nhiều quá, để đó rồi ra ngoài đi.” Lê Hiếu Nhật bối rối liếc nhìn nụ cười ngọt ngào trên khóe môi của Kiều Minh Anh.
Quản gia không nói gì, chỉ cười cười lắc đầu rồi đi ra ngoài.
Kiều Minh Anh cầm chén nước đường đỏ nóng hổi nhìn Lê Hiếu Nhật bằng ánh mắt trêu đùa.
“Em nhìn gì, lo mà uống đi.” Lê Hiếu Nhật liếc Kiều Minh Anh một cái rồi đi vào phòng thay quần áo.
Kiều Minh Anh uống xong nước đường đỏ liền cảm thấy cơn đau dần lắng xuống, cô đặt chén sang bên cạnh rồi duỗi người, lúc này mới phát hiện Lê Hiếu Nhật đã rời khỏi phòng quần áo từ lúc nào và đang ngồi trên ghế sofa.
Lê Hiếu Nhật lúc này đang quay lưng về phía cô, trên cổ quàng một cái khăn trắng, một tay đặt trên tay vịn ghế sofa, nghiêng đầu không biết đang nhìn gì.
Kiều Minh Anh đột nhiên cảm thấy anh ngồi yên lặng như vậy trông rất quyến rũ.
Cô ngơ ngẩn nhìn trong chốc lát thì liếc thấy đồng hồ trên tường đã điểm hai giờ sáng, cô liền thuận thế thả lỏng người, gối đầu lên gối, mí mắt càng lúc càng nặng trịch.
“Cảm ơn anh Nhật.”
Trong lúc mơ hồ, cô thấy như có bóng người trước mặt mình, biết là Lê Hiếu Nhật nên vô thức nói ra lời cảm ơn.
Chỉ một tiếng anh Nhật đã khiến Lê Hiếu Nhật ngẩn ngơ, trong bụng vui như mở cờ vì ngày còn bé cô vẫn thường gọi anh như vậy.
Sau một hồi, anh chậm rãi cúi xuống và in nhẹ một nụ hôn lên trán Kiều Minh Anh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Minh Anh bị “bà dì” đánh thức, cô miễn cưỡng ngồi dậy rồi lấy một miếng băng vệ sinh đi vào phòng tắm.
Lê Hiếu Nhật vào phòng nhưng không thấy ai, cặp chân mày lưỡi mác khẽ chau lại, anh nhìn về phía phòng tắm đang đóng cửa, suy nghĩ một chút rồi đi ra ngoài.
Kiều Minh Anh vừa bước ra thì thấy Lê Hiếu Nhật đang ôm theo thứ gì đó đi tới.
Thấy Kiều Minh Anh chân trần đứng ở đó, Lê Hiếu Nhật có chút không vui: “Ngủ đã chưa? Thay đi.”
Kiều Minh Anh cầm lấy đồ mà anh đưa, cô nhận ra là đó là quần áo và đồ rửa mặt, cô khẽ cắn môi dưới rồi nói: “Cảm ơn.” Sau đó quay lại phòng tắm.
Kiều Minh Anh tắm rửa trong phòng tắm, khi thay quần áo mới phát hiện đây là kiểu dáng mới trong bộ sưu tập Xuân – Hè mà CR sắp tung ra, cô đứng ngẩn ngơ một hồi lâu mới bắt đầu rửa mặt.
Khi ra ngoài thì đồng hồ trên tường đã chỉ tám giờ, Kiều Minh Anh có chút sốt ruột, Lê Hiếu Nhật vẫn đang chăm chú điều khiển TV nên không phát hiện cô đã ra.
Vì tiền thưởng chuyên cần, Kiều Minh Anh cắn răng đi tới trước mặt anh nói: “Tổng giám đốc Lê, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi tối qua, xin hỏi tôi có thể về nhà được chưa?”
Cô không hỏi còn đỡ, vừa hỏi xong, Lê Hiếu Nhật liền nhíu mày.
Cô hoàn toàn có thể đi làm luôn, sao phải về nhà làm gì? Lẽ nào ở nhà còn có ai khác sao?
“Em không khỏe, ở lại đây đừng đi lung tung.”
Lê Hiếu Nhật buông điều khiển xuống rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Thấy Lê Hiếu Nhật sắp đi, Kiều Minh Anh mới hiểu ra, cô vội vàng bước tới, hổn hển nói: “Nhưng tôi đã đỡ nhiều rồi, không cần phải lãng phí thời gian ở đây.”
Lãng phí thời gian? Thì ra ở chỗ của anh là lãng phí thời gian? Trong ánh mắt sâu thẳm của Lê Hiếu Nhật toát ra sự lạnh lẽo.
“Nếu em cứ khăng khăng muốn đi thì ngày mai không cần phải đi làm nữa.” Những lời lạnh lùng của Lê Hiếu Nhật chẳng khác nào một lưỡi dao sắc bén, vô tình đâm vào ngực Kiều Minh Anh.
Cô cảm thấy khó thở, răng cắn chặt môi dưới, thấp thỏm hỏi: “Tôi có thể xin nghỉ ốm được không?”
Lê Hiếu Nhật đi ngang qua Kiều Minh Anh nhưng cô đã nghe thấy tiếng ừ rất khẽ, khiến cô nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi chắc chắn anh đã rời đi, Kiều Minh Anh vội vã đóng cửa lại rồi tìm khắp phòng một lượt, cuối cùng cũng tìm được một chiếc điện thoại di động dự phòng trên bàn.
Cô lập tức gọi điện thoại về nhà.
Tại nhà, Kiều Tiểu Bảo đang định đến trường thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại nên vội vã chạy tới bắt máy.
“Con yêu, là mẹ đây.”
Giọng nói của Kiều Minh Anh nghe rất nhỏ, nhưng lại rất hồ hởi nên Kiều Tiểu Bảo cũng yên tâm hơn khi nghe thấy giọng cô: Xem ra daddy chăm sóc mẹ rất tốt: “Mẹ tối qua không về nhà, có phải là hết yêu bé Bảo rồi không?”
Kiều Minh Anh cứng họng, thầm than bé Bảo đúng là già trước tuổi: “Làm gì có, con yêu nghĩ nhiều quá rồi, ha ha.”
Kiều Tiểu Bảo thầm nhủ, con tin mẹ mới là lạ!
Sau khi trò chuyện thân mật với Kiều Tiểu Bảo một hồi, Kiều Minh Anh mới cúp máy, vừa định xóa ghi âm cuộc gọi thì có tiếng gõ cửa vang lên, Kiều Minh Anh nhanh tay đặt điện thoại về chỗ cũ nhưng khi quay lại thì chỉ thấy quản gia đang bưng một cái khay đi vào.
“Cô Minh Anh hôm nay thấy đỡ hơn chút nào chưa? Đây là nước đường đỏ vừa mới nấu xong, cô ăn sáng xong rồi hẵng uống.” Quản gia đặt cái khay xuống mặt bàn, ngay trước mặt Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh nhìn chị ta cười: “Cảm ơn quản gia Lâm.”
“Cô Minh Anh gọi tôi là chị Lâm được rồi.” Chị Lâm vừa múc cháo cho cô vừa nói, mùi cháo thịt bằm thơm ngào ngạt khiến Kiều Minh Anh nhịn đói suốt một đêm lúc này phải nuốt nước miếng ừng ực.
Ăn hết hai bát cháo thịt bằm, sau đó uống thêm một cốc nước đường nóng, Kiều Minh Anh mới dè dặt hỏi: “Chị Lâm, tôi có thể ra ngoài đi dạo, hít thở khí trời trong lành không?”
“Đương nhiên, cô cứ coi đây như nhà mình.” Chị Lâm cười rạng rỡ.
Lê Hiếu Nhật chưa từng đưa phụ nữ về nhà, Kiều Minh Anh là người đầu tiên nên cô nhất định là một người đặc biệt đối với Lê Hiếu Nhật, cũng vì vậy mà Kiều Minh Anh ở đây rất thoải mái.
Biệt thự rất lớn, Kiều Minh Anh đi mãi đi mãi mới ra được đến cổng, thấy xung quanh không có ai, cô liền đặt tay lên cánh cổng sắt màu đen được chạm trổ hoa văn, đang định đẩy cửa ra thì cô có cảm giác hình như sau lưng mình có người, Kiều Minh Anh vội vàng rụt tay về, quay lại nhìn người vừa mới đến.