CHƯƠNG : XIN HÃY YÊN TÂM GIAO CHO TÔI
“Chào mọi người.” Đỗ Lệ Na tao nhã gật đầu, chào hỏi, Đỗ Ly bên cạnh cũng lên tiếng chào hỏi.
Mặc dù ngôn ngữ của nước C bọn họ nói không quá chuẩn, nhưng lại rất quen thuộc.
Đỗ Lệ Na giơ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó nói với Lục Cung Nghị: “Ngại quá, tôi phải đi đến cuộc hẹn tiếp theo, hôm khác chúng ta liên lạc lại, Đỗ Ly phải làm phiền cậu rồi.”
“Xin hãy yên tâm giao cho tôi.” Lục Cung Nghị khẽ cười, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cổ tay của Đỗ Ly, rất thân sĩ và phong độ.
Đỗ Lệ Na gật đầu, cuối cùng còn liếc nhìn Kiều Minh Anh một cái, sau đó mới rời đi.
Ánh mắt kia thậm chí còn khiến Kiều Minh Anh cảm thấy Đỗ Lệ Na này không phải đã biết cô rồi đấy chứ.
Lục Cung Nghị nhìn Lê Hiếu Nhật và Kiều Minh Anh, nở một nụ cười ấm áp: “Tổng giám đốc Lê, Anh Anh, không ngại khi chúng tôi ngồi cùng chứ?”
“Đương nhiên là không ngại rồi, hai người ngồi đi.” Kiều Minh Anh nở một nụ cười, đang định đứng dậy đi đến vị trí bên cạnh Lê Hiếu Nhật, nhưng lại không ngờ có người đã nhanh hơn cô mấy bước, ngồi xuống bên cạnh Lê Hiếu Nhật.
Là Đỗ Ly.
Kiều Minh Anh cố nén cảm giác khó chịu ngồi lại chỗ của mình.
Lục Cung Nghị nhân tiện ngồi xuống bên cạnh Kiều Minh Anh.
Lê Hiếu Nhật khẽ cau mày, gửi thấy mùi nước nồng nặc gần với mùi hương ngọt ngào, hơi lùi vào bên trong.
“Xin chào, tôi là Đỗ Ly, rất vui được làm quen với anh.” Đỗ Ly nghiêng mặt qua, mang theo một chút ngại ngùng chào hỏi với Lê Hiếu Nhật, giọng nói rất dịu dàng, nhưng lại ngọt ngào một cách vừa phải.
“Ừ.” Lê Hiếu Nhật khẽ gật đầu, ừ một tiếng bày tỏ mình đã nghe thấy, quay đầu không nhìn cô ta nữa.
Trên mặt Đỗ Ly không có một chút bất mãn, nhưng là hai má càng ngày càng đỏ, giống như một đóa hoa xinh đẹp.
Kiều Minh Anh nhìn thấy cảnh này, trừng mắt với Lê Hiếu Nhật, ý tứ truyền đi rất rõ ràng, lại còn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp mọi nơi!
Lê Hiếu Nhật cho cô một ánh mắt vô tội, anh rất vô tội, là tự cô gái này ngồi xuống.
Rất nhanh món ăn đã được đưa lên, nhưng lúc này Kiều Minh Anh hòa toàn không có tâm trạng ăn, dường như Lê Hiếu Nhật đã nhìn ra điều này, cầm đũa lên gắp đồ ăn cho cô.
Kiều Minh Anh liếc nhìn Đỗ Ly, quả nhiên nhìn thấy trên khuôn mặt cô ta hiện lên sự không cam lòng nhưng lại không thể nói thẳng ra.
Tình địch, quả nhiên là tình địch.
Lê Hiếu Nhật trời sinh đã đào hoa, mới có một mặt này, cô gái nhà người ta thích cơ thể của anh, tiếp theo còn thế nào? Nhưng con đường đã bị Lục Cung Nghị chặn lại, Kiều Minh Anh cũng không có cách nào, nếu không cô nhất định khiến người phụ nữ kia phải rời đi.
Đỗ Ly ngẩng đầu lên nhìn Kiều Minh Anh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Kiều Minh Anh, có chút ngạc nhiên che miệng lại, nói: “Lẽ nào cô chính là….con gái của chú út, chị họ Kiều Minh Anh sao?”
Kiều Minh Anh vừa gắp một miếng thịt hoa hồng trong bát lên, bị lời nói của cô ta làm cho kinh ngạc đến mức ngón tay run rẩy, miếng thịt kia rơi lại vào bát.
Hóa ra bọn họ đều đã biết, nhưng lúc nãy tại sao Đỗ Lệ Na không nói gì? Hơn nữa….cô ta đã ngồi xuống lâu như vậy mới nhìn thấy cô, có thể lấy lệ một chút không.
“Ừ, là tôi, xin chào.” Kiều Minh Anh cong môi, lộ ra một nụ cười lịch sự nhìn Đỗ Ly.
Đỗ Ly chắp hai tay, vẻ mặt tò mò nhìn Kiều Minh Anh: “Thật có duyên mà, không ngờ lại gặp chị họ ở đây, sau này mong chị quan tâm nhiều hơn.”
“Haha, được.”
“Chị họ, anh chàng đẹp trai này là bạn trai của chị sao?” Đỗ Ly lập tức thay đổi chủ đề, chuyển chủ đề lên người Lê Hiếu Nhật.
Đúng là một cô gái thẳng thắn….Kiều Minh Anh hơi đỡ trán, sau đó phủ nhận nói: “Anh ấy không phải là bạn trai của tôi.”
Bây giờ anh là chồng hợp pháp của cô.
Trên mặt Lê Hiếu Nhật không hề lộ ra sự không vui, giống như đã hiểu được ý của cô, trong đôi mắt đen lóe lên một tia sáng dịu dàng.
Ngược lại, Lục Cảnh Nghi ở bên cạnh Kiều Minh Anh nghe thấy Kiều Minh Anh phủ nhận anh ta cảm thấy hô hấp không khỏi tăng nhanh, ánh mắt nhìn Kiều Minh Anh mang theo chút kinh ngạc.
Đỗ Ly thấy Kiều Minh Anh phủ nhận, sự lo lắng ban đầu dần dần buông xuống, cười nói: “Vậy thì tốt rồi, em muốn theo đuổi anh chàng này, chị họ nhất định sẽ ủng hộ em đúng không?”
Nói xong, cô ta nhìn Kiều Minh Anh với một đôi mắt xanh đầy sự mong chờ.
Cô theo đuổi chồng của tôi còn mong cô ủng hộ cô! Bản thân cô không treo cổ tự sát, sợ là Lê Hiếu Nhật cũng sẽ bóp chết cô.
“Tôi không ủng hộ, bởi vì đây là chuyện riêng của cô.” Kiều Minh Anh khẽ cười, cầm đũa lên, gắp đồ ăn mà Lê Hiếu Nhật vừa gắp cho mình lên, dáng vẻ khi ăn rất chuyên tâm.
Đôi môi mỏng của Lê Hiếu Nhật hơi mím lại, cho Kiều Minh Anh một ánh mắt xem như em thức thời, sau đó cũng cầm đũa lên, tao nhã gắp đồ ăn, ăn cơm.
Đỗ Ly bất mãn bĩu môi, rất muốn nổi giận, nhưng người cô ta thích lại đang ở bên cạnh, để giữ vững hình tượng, cô ta đành phải chịu đựng.
Trên bàn ăn rất im lặng, không ai lên tiếng, Kiều Minh Anh ăn đồ ăn trong bát mà giống như nhai sáp, không cảm nhận được gì.
Ăn được một nửa, cô cảm thấy bụng truyền đến một cơn đau nhói quen thuộc, dừng lại vài giây cô mới biết nguyên nhân của cơn đau.
Người thân lại đến thăm cô.
May là lúc vẫn chưa đi Pháp, Lê Hiếu Nhật đã dặn dò đầu bếp ở trang viên làm những món ăn phù hợp với thể chất của cô, cơn đau như thế này vẫn còn nằm trong khả năng chịu đựng của cô.
“Xin lỗi, mọi người ăn trước đi. Tôi đi vệ sinh.” Kiều Minh Anh cắn môi dưới, cầm túi của mình đứng lên, Lục Cung Nghị thấy vậy liền đứng lên nhường chỗ cho cô đi ra ngoài.
Kiều Minh Anh đi vào nhà vệ sinh, lấy một miếng băng vệ sinh đã chuẩn bị sẵn lót vào quần….trong, mặc dù rất khó chịu, nhưng vẫn phải chịu đựng, ai kêu cô là con gái chứ.
Làm xong tất cả cô lại đi ra ngoài, đến bồn rửa tay để rửa tay.
Nhiệt độ trên người cô giảm xuống một chút, mặc dù đã mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng nhưng vẫn không ngăn được sự xâm nhập của khí lạnh, vừa chạm vào làn nước lạnh ngón tay cô co rút lại.
Cuối cùng chịu đựng cơn lạnh để rửa sạch tay, rút khăn giấy lau sạch nước trên tay, phần bụng có chút khó chịu.
Lúc này, Đỗ Ly đi từ phòng bên cạnh, nhìn thấy cô cũng ở đó, hơn nữa sắc mặt có chút xấu nói: “Chị họ, trông chị rất khó chịu, có muốn về nhà trước không?”
Kiều Minh Anh nở một nụ cười với cô ta tỏ ý mình không sao: “Không sao đâu, cô không cần phải lo lắng cho tôi.”
“Sao lại không sao chứ? Trông chị rất khó chịu.” Đỗ Ly lo lắng nắm lấy tay Kiều Minh Anh: “Chị xem tay chị rất lạnh, đừng cố gắng gượng, về trước đi, nếu như chị lo lắng cho anh chàng kia, em sẽ giúp chị tiếp đãi thật tốt.”
Khóe miệng Kiều Minh Anh giật giật, nói đi nói lại, hóa ra là vì Lê Hiếu Nhật, cô nói mà người em họ từ nhỏ chưa hề gặp sao lại nhiệt tình với cô như vậy chứ.
Kẻ gây họa mắt xanh à kẻ gây họa.
“Được, vậy tôi nghe lời cô, sẽ về trước.” Kiều Minh Anh nói, sau đó rút tay mình ra.
Đỗ Ly thấy mục đích đã đạt được, ánh mắt mang theo một tia mong đợi: “Được, vậy em không tiễn chị nữa.”
“Ừ, tôi đi đây.” Kiều Minh Anh xoay người đi ra khỏi nhà vệ sinh, trở lại phòng ăn.