CHƯƠNG : EM BẢO ANH ĐI NẤU CƠM Ư?
“Phòng của bảo bối là cái kia đúng không.” Lê Hiếu Nhật chỉ chỉ căn phòng mà trước kia anh định mở ra nhưng cửa phòng lại bị khóa chặt.
Lúc đó Kiều Minh Anh giấu Kiều Tiểu Bảo rất kỹ một chút manh mối cũng không để rò rỉ ra cho anh phát hiện, thật sự giống như là cô vẫn luôn sống một mình.
Nếu như không phải ngày đó Kiều Minh Anh để anh đưa cô trở về và anh khăng khăng muốn ở lại chăm sóc cho cô thì chắc chắn anh sẽ lại bỏ lỡ Kiều Tiểu Bảo một lần nữa.
Người phụ nữ chết tiệt này…
Ánh mắt Lê Hiếu Nhật hơi bất đắc dĩ nhìn về phía Kiều Minh Anh đang nằm trên ghế sofa, hai người vẫn phải nhanh chóng nói rõ ràng chuyện kia mới được nếu không vết sẹo trong lòng cô sẽ càng ngày càng sâu.
Thật ra mà nói anh cố ý đợi đến hôm nay cũng đúng, nếu như trước đó nói cho Kiều Minh Anh biết chân tướng sự việc của năm năm trước thì chỉ sợ trong lòng cô sẽ bị áy náy dẫn đến cảm giác thích anh có lẽ cũng sẽ bị biến đổi.
“Trước tiên đi nấu cơm đi đã.” Kiều Minh Anh cầm điều khiển chỉ ngón tay vào túi đồ ăn trên bàn, nói.
Lê Hiếu Nhật giật mình, vội vàng nói: “Em đang nói anh đi nấu cơm đấy à?”
“Đúng vậy, không phải anh thì còn là ai được nữa?” Kiều Minh Anh hừ nhẹ một tiếng, đều do người này làm tình địch để mắt tới hại cô ăn không ngon miệng nên không bắt anh làm thì còn để cho ai làm?
Khóe miệng Lê Hiếu Nhật giật giật cuối cùng nghĩ lại cô tới cái kia cũng không thoải mái nên liền thỏa hiệp, cầm túi đồ lên đi vào trong phòng bếp.
“Này, anh đừng làm nổ phòng bếp của em đấy nhé, nếu như không làm được thì cứ nói một tiếng.” Đột nhiên Kiều Minh Anh nhớ tới lần trước Lê Hiếu Nhật nấu cơm, trời ạ, món cơm chiên trứng lần trước anh làm như thế nào vậy?
Trực tiếp đem cả quả trứng ném vào trong nồi cùng với gạo mà gạo kia vẫn còn nguyên!
Cuối cùng quả trứng kia đã nổ, nổ đấy!
Kiều Minh Anh tỏ ra vô cùng không tin tưởng tay nghề nấu ăn giống như cặn bã của Lê Hiếu Nhật, anh đừng làm nổ phòng bếp ở đây là được rồi, không đúng, cô chỉ hi vọng anh đừng làm nổ hết mấy quả trứng ít ỏi của cô là được rồi…
Lê Hiếu Nhật ở trong phòng bếp không hề lên tiếng khiến cho Kiều Minh Anh càng lo hơn, cô chịu đựng phần bụng đang khó chịu ngồi dậy lo lắng nhìn vào trong phòng bếp.
Cô rất lo lắng… Liệu trứng đại ca của cô có bị Lê Hiếu Nhật làm nổ mất hay không.
“Lê Hiếu Nhật, tốt xấu gì thì anh cũng nên nói một tiếng chứ.”
Một chút động tĩnh cũng không có khiến cô rất sợ hãi, cô muốn đi vào xem nhưng lại sợ sẽ bị tai họa ập xuống.
Cô không hề có chút lòng tin nào với tài nấu ăn của Lê Hiếu Nhật cả, nếu không phải thời gian hành kinh khó chịu cộng thêm muốn chỉnh anh một chút thì cô nhất định sẽ không để cho anh bước vào phòng bếp nửa bước.
“Có phải anh lại đem cả quả trứng ném vào trong nồi rồi hay không? Không phải anh lại muốn làm cơm chiên trứng đấy chứ!” Trên TV đã bắt đầu chiếu Anime mà Kiều Minh Anh thích xem nhất nhưng bây giờ cô lại không hề có tâm tình để xem vì sợ Lê Hiếu Nhật bị nổ mất.
Có nên đi vào hay là không đây?
Vẻ mặt cô Kiều đang rất xoắn xuýt, nhỡ đâu đi vào mình cũng bị nổ…
“Nếu như không được thì anh cứ nói một tiếng, để em làm cho!” Kiều Minh Anh dứt khoát để điều khiển từ xa trong tay xuống định đứng lên.
Trong phòng bếp truyền ra từng tiếng cảnh cáo lạnh lẽo: “Ngồi xuống, xem TV của em đi, em dám đi vào thử xem.”
Kiều Minh Anh bị dọa cho lập tức ngồi xuống chỗ cũ, hai mắt trừng lớn kinh ngạc nhìn vách tường ngăn cách giữa phòng khách và phòng bếp kia.
Sao anh lại biết mình đứng lên? Chẳng lẽ anh lại có một con mắt ở đằng sau đầu nữa à?
Không dám cãi lời Lê BOSS, Kiều Minh Anh móc từ trong một cái túi trên bàn ra mấy túi đồ ăn vặt vừa rồi lúc ở siêu thị cô thừa dịp Lê Hiếu Nhật không chú ý vụng trộm nhét vào, xé mở túi đồ sau đó nhét vào trong miệng.
Vì không muốn bị Lê Hiếu Nhật phát hiện nên cô chỉ dám ăn vội mấy túi khoai tây chiên cho đỡ thèm thôi, anh làm đồ ăn chắc chắn sẽ không nhanh như vậy nên cô sẽ phải nhanh chóng giải quyết hết những thứ này.
Ngay tức khắc Kiều Minh Anh liền kinh ngạc ngửi thấy mùi đồ ăn từ trong phòng bếp bay ra, ngửi qua cũng không hề giống mùi cháy khét mà là khá ổn.
Tay đang cầm túi khoai tây chiên của Kiều Minh Anh dừng lại một chút, tốc độ nhai nuốt cũng được thả chậm lại, vẻ mặt cô kinh ngạc nhìn vào phòng bếp.
Ôi mẹ ơi, Lê Hiếu Nhật học nấu ăn từ lúc nào vậy? Cô và anh gần như mỗi ngày đều ở cùng với nhau mà sao cô lại không biết anh biết nấu ăn nhỉ?
Không thả gạo sống vào trong nồi? Không làm nổ trứng? Cô có chút… Nghi ngờ đấy.
Trong lúc cô vẫn còn đang kinh ngạc thì Lê Hiếu Nhật đã khoác chiếc tạp dề vải ka-ki từ trong phòng bếp đi ra, vẻ mặt sững sờ nhìn Kiều Minh Anh đang cầm khoai tây chiên nhét vào miệng còn ánh mắt thì đang chăm chú nhìn vào đồ trong đĩa trên tay anh.
“Anh…Học nấu ăn từ lúc nào vậy?” Kiều Minh Anh nuốt khoai tây chiên trong miệng xuống chỉ vào cái đĩa trong tay anh hỏi, từ hương vị nhìn lại hẳn là tôm viên khoai tây phượng hoàng!
Đôi mắt đen của Lê Hiếu Nhật quét một vòng lúc nhìn thấy túi đồ ăn vặt trên tay cô thì dừng lại một chút, sau đó đặt đĩa đồ ăn trong tay xuống liền đi tới trước mặt cô không nói lời nào giật túi khoai tây chiên trên tay cô đi còn đưa tay dùng sức búng một cái lên trán cô.
“Em muốn chết à?” Anh lạnh lùng nói xong liền đem túi khoai tây chiên ném vào trong thùng rác.
Kiều Minh Anh há to miệng, cô muốn tới cướp lại nhưng khi chạm vào ánh mắt uy hiếp kia của Lê Hiếu Nhật thì lập tức dừng lại.
“Giao hết tất cả ra đây.” Lê Hiếu Nhật vươn tay về phía cô, vẻ mặt không cho phép thương lượng lời nào, mặc dù trên người đang quấn chiếc tạp dề ka-ki họa tiết rất buồn cười nhưng Kiều Minh Anh lại tuyệt không dám cười anh.
Tâm không cam tình không nguyện từ trong túi móc ra mấy túi khoai tây chiên còn lại, mặt Kiều Minh Anh sắp nhăn thành một nắm rồi, lúc đầu đã có thể nhanh chóng giải quyết nhưng bây giờ đều bị lãng phí mất rồi.
Nhìn túi khoai tây chiên bị nhồi vào thùng rác rốt cuộc Lê Hiếu Nhật cũng lộ ra một nụ cười hài lòng, đưa tay dùng sức vuốt vuốt tóc Kiều Minh Anh: “Ngoan, ăn khoai tây chiên có gì ngon chứ, mau ăn thử đồ ăn anh làm đi.”
“Không ăn chết người là may… Sao lại nhéo em?” Kiều Minh Anh vừa thốt ra lời châm chọc liền bị Lê Hiếu Nhật nhéo vào má sau đó bị anh dẫn đến ngồi trước bàn ăn.
Kiều Minh Anh nhìn mấy món ăn trước mặt nước mắt trở nên óng ánh óng ánh rồi bắt đầu nuốt nước miếng, nhìn đẹp như vậy nên ăn vào chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ?
“Ăn đi.” Lê Hiếu Nhật cầm đũa lên gắp cho cô một viên tôm đặt vào trong bát, ngoài mặt anh không hề có bất kỳ biểu lộ gì nhưng trên thực tế trong lòng thì đang rất đắc ý.
Vì một ngày được trổ tài như ngày hôm nay mà anh đã cố ý học nấu ăn với đầu bếp, lần này không để cho cô gái nhỏ kia cảm động chết thì không thôi.
Quả thực trong lòng Kiều Minh Anh đang rất cảm động, cô cảm động vì mình không phải ăn trứng nổ và gạo sống.
Nhưng giây phút cho viên tôm kia vào miệng thì sự cảm động trong lòng Kiều Minh Anh liền đột nhiên liền tan vỡ như bong bóng xà phòng.
“Hiếu Nhật, có phải món tôm viên này anh cho sai gia vị rồi hay không?” Kiều Minh Anh nhả miếng tôm viên vừa cắn vào miệng kia ra, đỡ trán nói.
“Có sao? Vị thế nào?” Lê Hiếu Nhật liếc cô một cái sau đó cũng kẹp một viên tôm lên cắn một cái, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Ngọt, quá ngọt.
“Anh… Không phải anh tưởng đường cát trắng trong phòng bếp của em là muối đấy chứ?” Giọng nói của Kiều Minh Anh có chút bất lực, tay cầm đũa cũng hơi run rẩy.
Trời ạ, cái này bảo cô làm sao có thể tin tưởng vào tay nghề nấu ăn của anh được đây?
Trên mặt Lê Hiếu Nhật hiếm khi mang theo một tia xấu hổ, anh ho nhẹ vài tiếng đem đĩa viên tôm kia lấy đi: “Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.”