CHƯƠNG : THẬT SỰ ĐÃ KẾT HÔN
Khoảng hai mươi phút sau, rốt cuộc Lê Hiếu Nhật cũng ra khỏi phòng tắm, nước trên mái tóc màu mực gọn gàng vẫn còn chảy xuống chiếc áo choàng tắm dài màu lam trên người anh.
Ánh mắt anh không tốt, viết to mấy chữ không thỏa mãn dục vọng, anh liếc Kiều Minh Anh một cái rồi đi tới sô pha ngồi xuống.
Kiều Minh Anh rất muốn cười, nhưng cô nhất định phải nhịn xuống, cô sợ mình không cẩn thận cười ra tiếng thì ánh mắt Lê Hiếu Nhật sẽ đóng băng cô mất.
Thật là đáng sợ, sau này cô tuyệt đối không được trêu chọc đàn ông không thỏa mãn.
Cô ôm quần áo, vẻ mặt vui sướng đi vào phòng tắm, nhưng cô vừa đi đến cửa phòng tắm thì Lê Hiếu Nhật lại đột nhiên mở miệng nói: “Thời gian hành kinh của em vẫn luôn rất chính xác, bốn ngày sau sẽ hết, tạm thời anh tha cho em trước.”
Sao anh lại nhớ rõ chuyện này như vậy?
Vẻ mặt Kiều Minh Anh sung sướng lập tức cứng lại, ngay cả cô cũng không nhớ rõ chuyện này đó, nếu không phải sau lưng có ánh mắt cực kỳ nóng rực thì cô thật sự muốn quay đầu hỏi anh.
Có phải dung lượng não của anh quá lớn nên mới có chỗ nhớ chuyện này đúng không!
Cô nương Kiều không dám, đành phải bẹp miệng nhỏ đi vào trong phòng tắm.
Sau khi Kiều Minh Anh tắm xong thì cảm thấy cả người sống lại, nhẹ nhàng thoải mái.
Phòng ngủ đã tắt đèn, chỉ có hai đèn tường trên đầu giường còn sáng, ánh sáng màu cam dịu dàng chiếu lên người Lê Hiếu Nhật nằm nửa bên giường, anh nhắm mắt lại, lông mi dài tạo cái bóng đẹp dưới hốc mắt, cả người tỏa ra một cảm giác nhẹ nhàng yên tĩnh.
Khuôn mặt vô cùng đẹp trai kia giống như sinh ra đã khiến người khác kinh ngạc, cho dù dùng bất kỳ từ nào trên người anh cũng không thể miêu tả được.
Kiều Minh Anh hơi khựng một chút, sau đó cô đi đến mép giường vén chăn chui vào.
Cô vừa chui vào trong chăn thì Lê Hiếu Nhật mở mắt ra, nghiêng người ôm Kiều Minh Anh vào lòng, ôm cơ thể mềm mại và thơm mát khiến anh híp mắt lại.
Anh chống cằm lên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm mang theo sự bất đắc dĩ khó phát hiện: “Em để anh nhịn quá lâu, cẩn thận không chịu nổi hậu quả.”
Kiều Minh Anh vừa nghe vậy thì lập tức cúi đầu, khuôn mặt nhỏ vùi vào lòng anh, trái tim đập thình thịch.
Cho tới bây giờ, Kiều Minh Anh mới cảm thấy ngày hôm nay không phải là giấc mơ, mà là sự thật.
Cô và Lê Hiếu Nhật thật sự đã kết hôn.
Ngày hôm sau, Kiều Minh Anh vẫn đi làm với Lê Hiếu Nhật như bình thường, Lê Hiếu Nhật dừng xe ở hầm đậu xe, cho nên bọn họ ngồi chung xe cũng không ai nhìn thấy, dù bọn họ có thấy thì cũng không có gì che giấu.
Nhưng cô vừa ngồi xuống ghế làm việc thì thư ký Trương đã gõ cửa đi vào tìm cô.
Thư ký Trương lấy phương án liên quan đến buổi trình diễn thời trang mùa đông CR lần này, còn có Thần Tinh muốn hợp tác với CR, cùng trình diễn nước hoa và trang phục.
“Bọn họ phái người phụ trách tới là ai?” Kiều Minh Anh lật xem phương án, hiện tại cô phụ trách buổi trình diễn thời trang, nhưng không lẽ Thần Tinh sẽ phái Lục Cung Nghị tới sao?
Hơn nữa lần này cô và Lê Hiếu Nhật cùng phụ trách, vì để đảm bảo không có sai sót gì nên hiện tại CR có một nửa người chuẩn bị cho buổi trình diễn thời trang mùa đông lần này.
Buổi trình diễn CR sẽ phát sóng trực tiếp khắp nước C, thậm chí trên toàn cầu cũng sẽ đưa tin về buổi trình diễn, Thần Tinh muốn hợp tác với CR, có lẽ muốn giới thiệu thương hiệu ra nước ngoài cũng rất bình thường.
“Là trợ lý giám đốc của Thần Tinh, cô Đỗ Ly.” Trương bí thư nói.
Trợ lý giám đốc? Đỗ Ly?
Kiều Minh Anh còn đang đoán là Đỗ Lệ Na, không ngờ là con gái của bà ta, không lẽ đến đây vì Lê Hiếu Nhật chứ?
“Hiện tại cô ta đang ở đâu?” Kiều Minh Anh hỏi.
“Ở phòng tiếp khách quý.”
Phòng khách, trong không khí tràn ngập mùi hương cà phê, Đỗ Ly bưng ly cà phê trước mặt rồi tinh tế ngửi, sau đó nhấp một ngụm.
“Cà phê này đúng là không tệ.” Đỗ Ly đặt lý cà phê xuống, nhìn Lê Hiếu Nhật ngồi ghế sô pha đối diện, chớp chớp mí mắt, lộ rõ sự quyến rũ.
“Cô Đỗ Ly thích thì tốt.” Lê Hiếu Nhật cụp mắt xuống, dáng vẻ lạnh lùng cao quý, cả người tỏa ra khí chất lạnh nhạt.
Hôm nay Đỗ Ly cố ý mặc váy dài hai dây gợi cảm, bên ngoài khoác áo lông vũ, trong nhà có máy điều hòa không khí nên cô ta cởi áo khoác đặt qua một bên, trên người chỉ ăn mặc váy dài hai dây.
Cô ta tùy ý lười biếng vén tóc ra sau tai, cố tình ngồi sát mép ghế sô pha, kéo gần khoảng cách với Lê Hiếu Nhật, sau đó ngón tay kẹp phương án đưa qua đi: “Tổng giám đốc Lê nhìn xem, lần này tôi mang theo thành ý rất lớn, hy vọng anh đồng ý.”
Lê Hiếu Nhật cầm lấy mở ra, tùy ý lật mấy tờ, vẻ mặt lạnh lùng không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, làm cho người ta không đoán được anh suy nghĩ cái gì.
“Ừm, tôi sẽ suy nghĩ chuyện này.” Anh lạnh nhạt nói, ngay sau đó đặt phương án lên mặt bàn.
Không thể không nói, phương án này rất có sức thuyết phục, còn tốt hơn nhiều so với các công ty khác muốn hợp tác với CR.
“Còn phải suy nghĩ sao? Vì sao tổng giám đốc Lê không lập tức đồng ý, không dứt khoát chứ?” Đỗ Ly cho rằng anh từ chối phương án này, hơi sốt ruột đi qua ngồi xuống bên cạnh anh, hai tay khoác lên cánh tay anh.
Lê Hiếu Nhật lạnh lùng nhìn hai cái móng vuốt khoác lên người mình, không vui nhíu mày lại: “Mời cô lấy tay lại.”
Đỗ Ly vốn không nghe anh cảnh cáo, hai mắt cô ta nhìn người đàn ông này, trước kia cô ta cho rằng Lục Cảnh Nghị đã rất đẹp trai, nhưng không ngờ còn có một người đàn ông cực phẩm như thế.
Người đàn ông này nên quỳ dưới váy của cô ta!
“Tổng giám đốc Lê, chẳng lẽ anh thật sự không có ý gì với tôi sao?” Đỗ Ly không chỉ không buông tay ra còn ôm chặt hơn, cố gắng lộ ra cặp ngực đầy kiêu ngạo cho Lê Hiếu Nhật nhìn.
Lê Hiếu Nhật không kiên nhẫn, đôi mắt lạnh lùng, anh đang muốn đứng lên ném Đỗ Ly ra thì cửa phòng tiếp khách mở “Ầm” một tiếng.
Kiều Minh Anh đứng ở cửa, vẻ mặt có chút ngây ra, há to miệng nhìn hai người bọn họ, nhưng cô lại không nói gì cả.
Nhưng vẻ mặt Lê Hiếu Nhật vẫn không thay đổi, từ đầu đến cuối luôn bình tĩnh thong dong, ánh mắt không nóng không vội đối diện với ánh mắt Kiều Minh Anh, không hề chột dạ.
Đỗ Ly thấy Kiều Minh Anh đi vào thì đôi mắt xinh đẹp mê người hơi chuyển động, sau đó cô ta đột nhiên giãy giụa, trong miệng nói những lời phản kháng: “Chị họ cứu em, người đàn ông này muốn sờ mó em!”
Cô ta nói xong thì uốn éo đứng lên, nếu không phải vẻ mặt và ánh mắt của Lê Hiếu Nhật quá bình tĩnh, người ngoài thật sự sẽ nghĩ anh đã làm gì cô ta.
Đôi mắt Đỗ Ly còn chảy ra nước mắt, lập tức giãy giụa tránh xa, vẻ mặt hoảng sợ lùi về phía sau, cách xa Lê Hiếu Nhật.
Lê Hiếu Nhật cũng không nói gì, giống như anh không nhìn thấy Đỗ Ly đang giả vờ, đôi mắt đen phát sáng nhìn Kiều Minh Anh, không hề chớp mắt.
Kiều Minh Anh từ từ đi về phía anh, khuôn mặt nhỏ tinh xảo không có biểu cảm gì.