CHƯƠNG : HOA HỒNG XANH
Lần này quả thật là ý của Lê Hiếu Nhật, có điều Kiều Minh Anh cũng có suy nghĩ này, hơn nữa Tiểu Bảo tuyệt đối không thể bị ảnh hưởng bởi những tiếng tiếng xấu bên ngoài kia được.
“Đúng rồi, quà đâu?” Dương Ly nghĩ đến Kiều Minh Anh còn chưa đưa cô quà thì quay đầu hỏi.
“Muộn chút sẽ đưa cho cậu, đảm bảo khiến cậu hài lòng muốn hôn chết tớ.” Kiều Minh Anh cười gian manh, mặt mày không ngừng đắc ý.
Dương Ly lườm cô: “Chỉ cần không phải bao đấm bốc hình con thỏ như năm năm trước cậu tặng tớ là được.”
“Năm ngoái đón sinh nhật của bảo bối, mami tặng, chính là một bao đấm bốc hình con thỏ…” Kiều Tiểu Bảo âm thầm bổ sung một câu.
Đùa chơi đó đáng yêu thì có đáng yêu, nhưng Kiều Tiểu Bảo chỉ có thể sờ nó thì bị đánh rồi, sau này sau khi bị cậu bé cải tạo, thì sẽ không đánh quyền nữa, nếu không cậu bé không dám đụng vào thứ này.
Xem ra mami có thói quen tặng thứ này cho người khác… Kiều Tiểu Bảo nghĩ thầm trong lòng.
“Anh Anh, cậu ngay cả con trai cũng đối đãi như thế! Người phụ nữ độc ác!” Dương Ly lườm cậu, rất đau lòng.
Kiểu Tiểu Bảo chỉ bị đánh một bận mà thôi, còn cô ấy, mấy lần mở quà đều lo lắng, còn bị đánh mấy lần nữa…
Kiều Minh Anh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô ấy, sau đó bế Kiều Tiểu Bảo đứng dậy đi ra ngoài: “Bảo bối chúng ta đi, đừng nói chuyện với bà cô già này nữa.”
Nói xong cửa phòng nghỉ ‘rầm’ một tiếng đóng lại.
Dương Ly nhìn hai người rời khỏi, sau đó nhìn đồng hồ, vẫn còn phút nữa thì bắt đầu.
Anh, thật sự định không đến sao?
Kiều Minh Anh bế Kiều Tiểu Bảo đi dạo ở tầng này.
“Bảo bối, đợi lát nữa sau khi ông Dương phát biểu xong, người đó không có xuất hiện thì con đi mời dì Dương khiêu vũ, biết chưa?” Kiều Minh Anh chỉ xuống khuôn viên dưới lầu, nói với Kiều Tiểu Bảo.
“Bảo bối biết rồi!” Kiều Tiểu Bảo dẩu miệng, mẹ của cậu bé tóm lại không yên tâm cho cô ấy.
Lúc này, ánh đèn tối, đèn led chiếu trên thảm đỏ, ba Dương và Tịch Thừa Ngôn đứng ở trên thảm đỏ.
Dương Ly yên lặng đứng bên cạnh ba, trên mặt treo nụ cười.
Lời của ba Dương nói được một nửa, Tịch Tranh ngay cả bóng dáng cũng không thấy, nụ cười của ba Dương cũng không chống đỡ được nữa.
Xem ra, anh ta không định đến rồi.
Rất nhanh, lời phát biểu của ba Dương kết thúc, tiếp theo chính là thời gian khiêu vũ.
Con cháu nhà giàu dưới sân khấu, mắt như hổ rình mồi nhìn Dương Ly, đợi cô ấy đi xuống, mời cô ấy khiêu vũ.
Tuy nhiên Dương Ly đứng ở trên sân khấu, ánh mắt quét một vòng, từ đầu đến cuối không có phát hiện bóng dáng của Tịch Tranh.
Kiều Tiểu Bảo nhìn sắc mặt của Kiều Minh Anh, lập tức đi về phía Dương Ly.
Cậu bé đi đến trước mặt Dương Ly, cúi người, không biết từ đầu lấy ra một bông hoa, làm ra tư thế mờ: “Thưa quý cô xinh đẹp, có thể nhảy cùng cháu không?”
Dưới sân khấu vang lên tràn cười lớn.
Tràng vỗ tay dưới sân khấu không ngừng truyền đến, Lê Hiếu Nhật đứng cách đó không xa nhíu mày không vui.
Biểu cảm trên mặt của Kiều Tiểu Bảo vẫn ngây thơ, giống như không có nghe thấy lời của bọn họ.
Dương Ly nhận bông hồng xanh, trong lòng thầm nói quả nhiên là con trai của Kiều Minh Anh, thật sự dám ở trước mặt nhiều người như vậy mời cô ấy khiêu vũ.
Cơ hội tốt ăn đậu hũ của Tiểu Bảo như vậy, Dương Ly sao có thể bỏ qua được chứ?
Cô ấy không chút do dự giơ tay nắm lấy Kiều Tiểu Bảo, để bông hồng xanh ngậm trên miệng, nháy mắt với Kiều Tiểu Bảo, cùng cậu bé đi về phía sân nhảy.
Cái gì?!
Mấy người đàn ông đợi Dương Ly bước xuống sân khấu để mời cô ấy bỗng ngây người, cô ấy vậy mà bỏ qua những chàng trai này, ngược lại đi nhảy cùng một cậu nhóc.
Nhưng trong khoảnh khắc Kiều Tiểu Bảo quay người, cả khán đài đều bùng nổ, mắt nhìn chằm chằm Kiều Tiểu Bảo giống như đèn pha, nếu như không phải cậu bé đang nhảy với Dương Ly, chắc nhất định ôm lấy cậu bé mà cẩn thận nghiên cứu.
“Anh, con trai anh lợi hại, đã biết ôm gái rồi, tương lai chắc chắn có không ít cô gái phải tương tư.” Đặng Chiến nhìn cơ thể nhỏ bé ở sàn nhảy, không khỏi khen một câu.
Cậu bé trước đây nhìn thấy chị gái xinh đều sẽ đỏ mặt.
Lê Hiếu Nhật nhấp một ngụm rượu, mỉm cười không nói.
Tô Thành Nghiêm trầm mặc uống rượu, có mấy lần thất thần, đối với Lâm Hạnh Nhi ở bên cạnh cũng không ngó ngàng.
Mà Dương Ly cúi đầu nhảy cùng Kiều Tiểu Bảo ở sàn nhảy, mặc dù nhảy không có tiết tấu, giống như đang vui đùa, nhưng càng thu hút người khác lại không phải bước nhảy của bọn họ, mà gương mặt của Kiều Tiểu Bảo.
Dương Ly bị nhìn chằm chằm có chút không tự nhiên: “Tiểu Bảo, ánh mắt của mấy người này giống như muốn ăn thịt người vậy.”
Nụ cười trên mặt của Kiều Tiểu Bảo không có thay đổi: “Không sao, người đầu tiên bọn ăn nhất định là dì Dương.”