CHƯƠNG : KHÍ CHẤT CẶN BÃ BĂNG LÃNH.
Khí chất cặn bã băng lãnh.
Kiều Minh Anh và Dương Ly hiểu ngầm mà nhìn nhau một cái, lập tức hiểu suy nghĩ trong lòng của đối phương, cong lên một nụ cười âm hiểm.
“Ba, mẹ, đây là Kiều Minh Anh, ba mẹ còn nhớ không? Khuê mật mặc chung quần với con đó.” Dương Ly kéo lấy Kiều Minh Anh đến ghế sofa ở bên cạnh ba mẹ Dương ngồi xuống, cách Tô Thành Nghiêm khá xa.
Ai mặc chung quần với cậu vậy? Kiều Minh Anh nuốt ngụm máu tanh mới phun lên từ trong cổ họng xuống, khoé miệng mang theo một nụ cười, lễ phép nói với ba Dương mẹ Dương: “Bác trai bác gái, chào hai bác, đã lâu không gặp như vậy rồi, hai bác nhìn trông càng trẻ ra hơn đó a.”
Ba Dương và mẹ Dương thích nhất là người ta khen bọn họ trẻ, đặc biệt là mẹ Dương.
“Đương nhiên là nhớ rồi, đây là Minh Anh à, lớn như vậy rồi, miệng cũng càng lúc càng ngọt rồi a.” Mẹ Dương che miệng cười, gật gật đầu nhìn Kiều Minh Anh.
“Khuê mật thân thiết với Ly Ly mà sao hai bác không nhớ được chứ, Minh Anh cứ coi chỗ này như nhà mình nha cháu, đừng khách sáo câu nệ.” Ba Dương thân thiết mà nói, sau đó bảo người làm rót nước trái cây cho bọn họ.
Ánh mắt Tô Thành Nghiêm nhàn nhạt nhìn Kiều Minh Anh và Dương Ly một cái, không có bất kỳ thăng trầm cảm xúc nào.
“Chào cô Dương, chị dâu.” Tô Thành Nghiêm khẽ gật đầu, lịch sự nói với Dương Ly và Kiều Minh Anh.
Trong lòng Kiều Minh Anh cảm thấy buồn cười, cô nhỏ hơn Tô Thành Nghiêm mấy tuổi, bị anh ta kêu là chị dâu, cũng thật là sướng.
“Anh Tô, xin chào.” Dương Ly chỉ thuần tuý là chào hỏi mà nói với Tô Thành Nghiêm.
Bây giờ cô ta nhìn Tô Thành Nghiêm, đã không còn tim đập nhanh, mà bình tĩnh giống như vũng nước đọng.
“Ly Ly, Minh Anh và Thành Nghiêm trước đây là cùng một trường cấp ba đúng không? Hình như mối quan hệ còn không tồi nữa.” Mẹ Dương đột nhiên nói, không có bất kỳ ý gì, chỉ là đột nhiên hồi ức lại mà thôi.
Nhưng trong lòng Kiều Minh Anh và Dương Ly lại thịch một cái, không lẽ mẹ Dương trước đây đã nhìn ra cái gì rồi sao?
“Đó đã là chuyện rất lâu trước đây rồi, mẹ, mẹ không nói thì con cũng quên rồi.” Dương Ly lè lè đầu lưỡi với mẹ Dương, giống như đang làm nũng.
Mẹ Dương thì chọt vào trán cô ta một cái, giống như là đang chê cô ta không có chút dáng vẻ thục nữ nào.
“Đừng quên, trước đây còn con giúp Thành Nghiêm chặn…”
“Mẹ, hôm nay mẹ nói nhiều thật a, con không thích mẹ rồi.” Dương Ly lo mẹ Dương sẽ nói ra chuyện trước đây cô ta chặn cho Tô Thành Nghiêm một dao, gây ra những hiểu lầm không cần thiết, vội vàng cắt ngang lời sau đó của bà.
Mẹ Dương trừng mắt nhìn cô ta một cái: “Con bé này, vậy mà lại chê mẹ lải nhải trước mặt nhiều người như vậy…”
Nhìn hai người bọn họ tương tác với nhau, ánh mắt Kiều Minh Anh có chút ngẩn ngơ, rất lâu trước đây, cô và mẹ cô cũng là như vậy, cô cũng thích nũng nịu khóc lóc với mẹ.
Nhưng, không được nữa rồi, cô không có may mắn như Dương Ly.
“Cái suy nghĩ này không tồi, nếu như thuận lợi, thì trong một năm tiếp theo đây, lợi nhuận của chúng ta ít nhất sẽ nâng cao khoảng %.” Ba Dương xem văn kiện mà Tô Thành Nghiêm đưa tới, tán thưởng mà nói.
“Nếu như không có vấn đề gì, xin bác ký tên trên đó là được rồi.” Tô Thành Nghiêm nhàn nhạt cười một cái, bưng trà lên uống một ngụm.
Ba Dương gật gật đầu, như là đồng ý rồi, nhưng mà ở bên cạnh không có bút, liền nhìn xung quanh: “Bút đâu?”
“Cháu có.” Tô Thành Nghiêm đặt ly trà xuống, móc ra một cây bút máy từ trong túi áo vest, cùng với một sợi dây, bị bút máy móc vào không cẩn thận bị rơi ra, rơi trên bàn.
Ba Dương nâng mắt kính lên, bất giác cầm lấy sợi dây đó lên, cẩn thận xem xét.
“Chỉ là một vật nhỏ nhoi mà thôi.” Trong mắt Tô Thành Nghiêm loé qua một tia đau thương, giả vờ như không quan tâm mà nói.
Kiều Minh Anh và Dương Ly đang tai sáp vào tai nói chuyện, căn bản không có phát hiện tình hình bên này.
“Đây không phải là Thâm Hải Chi Tinh mà trước đây Ly Ly làm mất sao? Sao lại ở đây?” Mẹ Dương nói nhanh hơn ba Dương một bước, nhìn sợi dây đã rất lâu không nhìn thấy này.
Trong đôi con ngươi của Tô Thành Nghiêm loé qua một tia không hiểu, bởi vì biểu cảm của ba Dương và mẹ Dương giống như là nhìn thấy bảo bối bị mất nhưng tìm lại được vậy.
“Bác trai và bác gái cũng nhìn thấy qua sợi dây này sao?” Anh ta nhẹ giọng hỏi, thanh âm vậy mà lại mang chút run rẩy không dễ gì phát giác.
Lâm Hạnh Nhi đã nói qua với anh ta, Thâm Hải Chi Tinh là món quà sinh nhật mà mẹ cô ta đã tặng cho cô ta, cô ta chưa từng cho người khác xem.
Vậy tại sao, ba Dương mẹ Dương lại thấy qua, hơn nữa còn quen thuộc như vậy nữa?
Đáp án la hét muốn được ra ngoài rồi.
“Có một năm sinh nhật của Ly Ly, quà sinh nhật mà hai bác tặng cho nó, con bé này đòi một món độc nhất vô nhị.” Mẹ Dương nhận lấy Thâm Hải Chi Tinh từ tay của ba Dương, hoài niệm mà nói.
“Phải đó, Thâm Hải Chi Tinh chỉ có một viên, ngay cả cái hoa văn trên này cũng là bác và mẹ của Ly Ly tự thiết kế, còn nữa cháu nhìn ở chính giữa đi, còn đặt một hạt gạo có khắc tên của Ly Ly nữa.”
Ba Dương nói xong, thì hướng Thâm Hải Chi Tinh về hướng ánh đèn trên trần nhà, tiến gần đến trước mặt Tô Thành Nghiêm, để cho anh ta có thể nhìn rõ.
Ánh mắt Tô Thành Nghiêm nhìn về Thâm Hải Chi Tinh.
Thông qua sự phản xạ của ánh đèn, họa tiết hoa tuyết phản chiếu phía trên rất tinh tế và độc đáo, ở giữa có một hạt gạo rất nhỏ.
Quả thực có một chữ được khắc trên đó.
Ly, Ly của Dương Ly.
Cái chữ này đã đủ để nói rõ tất cả,
Viên Thâm Hải Chi Tinh này là quà mà ba mẹ Dương tặng cho Dương Ly, căn bản không phải là quà sinh nhật mà mẹ của Lâm Hạnh Nhi đã tặng cho cô ta!
Vậy Lâm Hạnh Nhi…
Tô Thành Nghiêm đột nhiên đứng dậy, nói với ba mẹ Dương một tiếng “Xin lỗi, cháu đi trước”, rồi vội vàng đi về phía cửa.
Ba mẹ Dương cũng không rảnh quan tâm anh ta, cầm lấy Thâm Hải Chi Tinh đưa cho Dương Ly xem giống như là đang hiến bảo vật vậy.
Lúc Dương Ly nhìn thấy Thâm Hải Chi Tinh thì liền trợn tròn mắt, Thâm Hải Chi Tinh không phải ở trong tay của Tô Thành Nghiêm, còn tặng cho Lâm Hạnh Nhi như quà đính hôn sao? Sao lại đến tay ba mẹ cô ta rồi?
Kiều Minh Anh cũng kinh ngạc mà nhìn Thâm Hải Chi Tinh trong tay ba mẹ Dương, quay đầu nhìn chỗ ngồi của Tô Thành Nghiêm, nhưng phát hiện Tô Thành Nghiêm không biết đã biến mất từ lúc nào rồi.
Trong Thâm Hải Chi Tinh, chưa đựng bí mật Dương Ly đã cứu Tô Thành Nghiêm, Tịch Tranh đã cứu Dương Ly, nhưng Tô Thành Nghiêm nhận nhầm người, Dương Ly cũng suýt chút nữa đã để lỡ Tịch Tranh.
Đây là viên đá có thể phá giải tất cả hiểu lầm và bí mật.
Dương Ly không nợ Tô Thành Nghiêm, mà ngược lại là Tô Thành Nghiêm nợ cô ta, Tịch Tranh không nợ Dương Ly, nhưng Dương Ly nợ anh ta rất nhiều rất nhiều.
Bí mật một khi bị hé mở, người đau khổ sẽ là Tô Thành Nghiêm, còn Dương Ly và Tịch Tranh cuối cùng có thể có được hạnh phúc.
Kiều Minh Anh khẽ thở dài một tiếng, bây giờ cô lo, Tô Thành Nghiêm phát hiện mình nhận nhầm rồi, sẽ làm như thế nào.
“Con bé này, không phải nói bị mất rồi sao? Sao bây giờ lại ở trên người Thành Nghiêm chứ?” Mẹ Dương oán trách mà búng lên trán Dương Ly, sau đó dịu dàng mà đưa Thâm Hải Chi Tinh cho cô ta: “Lần này phải cất kỹ đó.”
Dương Ly dở khóc dở cười: “Mẹ, thật sự là mất rồi mà, nếu như con tặng cho người khác, ban đầu con khóc lâu như vậy để làm gì chứ?”
“Thành Nghiêm trông có vẻ cũng không biết Thâm Hải Chi Tinh là của Ly Ly, hơn nữa Ly Ly cho người ta thứ đồ này để làm gì?” Vẫn là ba Dương lý trí, suy nghĩ vấn đề rất thấu đáo.
“Vẫn là ba con thông minh.” Dương Ly đắc ý mà hừ với mẹ Dương một cái, sau đó ngồi bên bên cạnh ba Dương, khoác lấy cánh tay ông làm nũng.
Kiều Minh Anh bất lực lắc đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ có chút lo lắng.