CHƯƠNG : LẤY CỌNG MÌ TREO CỔ
“Dạ Thất, cô vào bệnh viện tìm thử xem coi có lần ra được manh mối nào hay không?” Kiều Tiểu Bảo vừa gõ máy, vừa dặn dò Dạ Thất.
“Dạ.” Dạ Thất đáp, cô ta nhảy vút đi làm nhiệm vụ mà Kiều Tiểu Bảo giao cho.
Nhưng mà nếu như Diệp Tử cố ý làm thế để hại mẹ của mình, chứng cứ để lại có thể sẽ rất nhỏ.
Cho dù là vậy, Kiều Tiểu Bảo vẫn không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào, hơn nữa trong lúc không tìm ra được bất kỳ manh mối gì, chỉ dựa vào lời nói của Dạ Ngũ không thì không đủ để chứng minh mẹ mình vô tội.
Nhưng mà Dạ Thất lặng lẽ vào bệnh viện điều tra, lại bị một người đó đã canh chừng ở đây từ lâu nhìn thấy.
Diệp Tử được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, Dạ Thất nhẹ nhàng lẻn vào trong phòng bệnh trước đó để điều tra.
Cho dù Diệp Tử rất cẩn thận, nhưng cô ta vẫn để cho Dạ Thấy tìm thấy một thứ đồ rất nhỏ.
Những bột phấn rải rác trên bàn, cho dù không nhiều, nhưng Dạ Thất là một thành viên trong đội năm người, nếu như chỉ có chút chuyện nhỏ này mà còn không làm được, vây thì cô ta lấy cọng mì treo cổ chết đi luôn cho rồi.
cô ta ngồi xổm xuống, cẩn thận quét bột phấn còn sót lại vào trong một chiếc túi trong suốt, rồi mới dè dặt niêm phong lại.
Vào lúc này, một âm thanh chói tai nhắm thẳng vào sau gáy của Dạ Thất, vào lúc chuẩn bị bắn trúng, Dạ Thất hơi nghiêng đầu, dễ dàng né tránh đòn tập kích kia.
Thứ đồ ấy lao vút về phía cánh cửa thủy tinh, sau khi có tiếng loảng xoảng vang lên, cánh cửa lập tức vỡ vụn ra thành từng mảnh rơi lả tả xuống mặt đất.
“Ôi trời, cũng khỏe phết.” Dạ Thất huýt gió với vẻ cà lơ phất phơ, cô ta quay người lại nhìn cánh cửa phòng không một bóng người.
Mặc dù thứ đồ ban nãy bay rất nhanh, nhưng cô ta cũng đã nhìn thấy rõ, đó là một đồng xu.
Có thể dùng đồng xu để bắn vỡ cửa thủy tinh, nhìn thế cũng biết sức khỏe và độ chính xác của người đó ghê gớm đến nhường nào.
“Né giỏi lắm.” Mặc dù vẫn không nhìn thấy bóng người nào ở ngoài cánh cửa phòng bệnh, nhưng lại nghe thấy một giọng nói trầm trầm đáp lại cô.
“Núp trong bóng tối thì còn gì hay ho nữa, có giỏi thì ra đây so tài với chị mày.” Mặc dù nói thì nói như thế, nhưng Dạ Thất lại không hề có hứng so tài với người này.
Cô cất chỗ bột phấn vừa mới lấy khi nãy cẩn thận, mặc dù ánh mắt toát ra vẻ phất phơ nhưng lại cẩn thận quan sát hết mọi ngóc ngách trong phòng bệnh.
Cô ta là người phụ nữ duy nhất trong tổ chức, bởi vì xếp hạng thứ bảy trên bảng thực lực nên được gọi là Dạ Thất, cô ta không hề có tên riêng của mình, cho dù có cũng không còn nhớ nữa.
Nhưng trước giờ cô ta luôn xem Dạ Thất là tên mình.
Bởi vì cô ta là phụ nữ, trên một vài phương diện nào đó, cô ta mạnh mẽ hơn đàn ông nhiều, và cũng cẩn thận hơn nhiều.
Ngoại trừ những người xếp trước cô trong bảng xếp hạng, không còn ai giỏi ẩn mình trong bóng tối hơn Dạ Thất.
Nhưng bây giờ người đó lại nhận ra cô ta, bởi thế Dạ Thất cũng rất có hứng thú với người đã nhận ra mìn hấy.
Theo như những gì cô ta biết, ngoại trừ huấn luyện doanh của ba Tiểu Bảo, thành phố A không còn một tổ chức nào đáng cho bọn họ cân nhắc nữa, lẽ nào, thế cục đã thay đổi rồi sao?
Cũng có thể nói, đấy là một tổ chức của thế giới ngầm?
“Cô vẫn điệu đà như trước kia vậy.” Người ấy thở dài, giọng nói của người ấy trầm trầm, không phân biệt được là nam hay nữ, vào lúc Dạ Thất ngạc nhiên về câu nói của hắn, người đó lại thốt ra hai chữ đủ để khiến cho Dạ Thất kinh ngạc.
Đó là tên của cô ta, Dạ Thất.
Dạ Thất âm thầm giật mình, ánh mắt của cô trở nên lạnh lẽo, cô cẩn thận nhìn ra ngoài cửa, rồi mới bước đến mở cửa đi ra ngoài.
Hành lang vắng vẻ không một bóng người, lần này Dạ Thất không thể không cẩn thận được, người đó không những lặng lẽ đến gần cô, mà còn bỏ đi trong một khoảng thời gian ngắn, thế cũng đủ đến biết hắn khó xơi đến mức nào.
Điều quan trọng hơn là người đó quen biết cô.
Cô ta có thể chắc chắn một điều, ngoại trừ người đứng đầu nhà họ Liễu và tổ chức mười người thì không còn ai biết được tên của cô ta nữa.
Sau khi suy nghĩ trong giây lát, Dạ Thất nhìn khắp cả hành lang, rồi ẩn thân rời khỏi nơi này.
Sau khi trở về biệt thự, Dạ Thất bèn báo cáo lại hết những chuyện đã xảy ra cho Kiều Tiểu Bảo nghe, cô ta không còn lạnh lùng cẩn thận như ban nãy nữa, thậm chí còn dùng cả hành động để giải thích cho Kiều Tiểu Bảo.
“Bởi thế trước kia tôi đã hỏi các người, cô có chắc trong tổ chức chỉ còn sót lại năm người các người hay không?” Sau khi nghe Dạ Thất kể lại ngọn nguồn mọi chuyện, Kiều Tiểu Bảo cũng không mấy ngạc nhiên, bởi vì trước đây, cậu bé cũng đã từng đặt ra giả thiết như vậy, cũng từng hỏi nhóm người Dạ Nhất.
Nhưng bọn họ đều bảo chắc chắn, nên cậu bé mới không điều tra sâu.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, quả nhiên là có vấn đề.
Nhưng nếu như người đó là một trong những thành viên của tổ chức mười người, thế thì sao hắn lại đánh lén Dạ Thất.
Đến bây giờ Dạ Thất mới tỏ ra nghiêm túc, cô ta nhanh chóng lục tìm trong hồi ức của mình.
“À phải rồi!” Dạ Thất trừng to mắt cô ta ngồi xổm xuống để tầm mắt của mình và Kiều Tiểu Bảo ngang nhau, nói với cậu bé một cách nghiêm túc: “Vào cái hôm nhà họ Liễu của chúng tôi bị tàn sát hết cả, có một người đã tách khỏi chúng tôi, nhận lệnh cùng đi với bà ngoại của cậu.”
“Là ai?” Kiều Tiểu Bảo hỏi cô, đôi mắt của cậu bé sáng bừng.
“Dạ Cửu.” Gương mặt Dạ Thất trở nên nghiêm túc: “Hắn ta là người duy nhất không ở cùng chúng tôi trong cái này diệt môn, nhưng vào lúc bốn người kia chết đi, tôi cứ ngỡ hắn ta và cô Dạ cũng không may mắn sống sót.
“Nhưng sau đó bà ngoại tôi vẫn còn sống, còn cưới Kiều Chấn Huy, thế thì chắc chắn Dạ Cửu cũng còn sống, đúng không?” Kiều Tiểu Bảo tiếp lời cô ta.
Lúc ấy để bảo vệ tài sản và thế lực ở thế giới ngầm của nhà họ Liễu, vốn dĩ phải chọn ra năm thành viên trong tổ chức mười người để kề vai sát cánh với nhà họ Liễu, nhưng khi ấy Dạ Cửu lại nhận được mệnh lệnh của người đứng đầu trong nhà họ Liễu, bảo hắn ta đưa cô cả, cũng là mẹ của Kiều Minh Anh, bà ngoại của Kiều Tiểu Bảo đi.
Khi ấy có bốn người trong tổ chức mười người tương đối lớn tuổi, còn sáu người còn lại có thể nói người được huấn luyện để kế thừa tổ chức, lúc ấy bọn họ vẫn còn nhỏ, đương nhiên người hy sinh sẽ là người lớn.
Làm thế cũng để tính cho kế hoạch lâu dài, sau khi năm người Dạ Nhất sống sót bèn âm thầm xử lý tài sản và thế lực của nhà họ Liễu, chờ đợi chủ nhân bí mật xuất hiện.
Đã nhiều năm đợi chờ trong vô vọng, cuối cùng bọn họ cũng đã đợi được Kiều Tiểu Bảo, không phải là ai khác, dòng máu của nhà họ Liễu đang chảy trong người cậu bé, hơn nữa cậu bé còn là con trai, có đủ tư cách để thừa kế.
Dạ Thất gật đầu, gương mặt cô ta hơi tối tăm, nếu như Dạ Cửu vẫn còn sống, thế thì lại sao lại đánh lén cô ta.
Lẽ nào từng ấy năm trôi qua, hắn ta đã thay đổi rồi sao?
Kiều Tiểu Bảo híp mắt trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên đầu óc cậu bé lóe sáng, rồi nhanh chóng chộp lấy dòng suy nghĩ ấy, bèn vội vàng nói với Dạ Thất: “Thất, cô có biết tình hình hiện tại của Kiều Chấn Huy hay không?”
“Tôi biết, từ lúc nhà họ Kiều bị nổ tung thì Kiều Chấn Huy đã kín tiếng hơn nhiều. Sản nghiệp của nhà họ Kiều do cậu và ba của cậu điều hành cũng lung lay muốn sụp đổ, có điều.” Dạ Thất nhíu mày, tiếp tục nói: “Chỉ có điều Kiều Chấn Huy không cứu Kiều thị, cũng rất ít khi ra mặt.”
“Thế thì kỳ quái thật, Kiều Chấn Huy xem trọng công ty và tài sản của ông ta nhất, tại sao Kiều thị đã sắp sụp đổ mà ông ta vẫn còn bình tĩnh như thế, không đến tìm mẹ của tôi cũng không làm gì cả?”
Kiều Tiểu Bảo đặt một tay lên ghế, một tay chống cằm, rồi hờ hững nói chuyện với Dạ Thất, nhưng mà đôi mắt sáng sủa và trong trẻo của cậu bé lại lộ ra vẻ thấu tỏ.