CHƯƠNG : CÔ ĐỢI ĐẤY CHO TÔI.
Chị Lâm đặc biệt nấu cháo cho cô, cháo được nấu với các loại thảo mộc, chị Lâm nấu ăn rất ngon, bên trong không có vị đắng, trong lòng Kiều Minh Anh rất hạnh phúc ăn hết toàn bộ bữa sáng, cảm giác mất mát lúc nãy lập tức biến mất, vẻ mặt hạnh phúc xoa bụng mình.
Kỳ thực là một người thích ăn uống Kiều Minh Anh rất hạnh phúc, hơn nữa còn khiến người khác rất ghen tỵ vì là một người có thể chất ăn không mập, ở trước mặt đồ ăn sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với cái dạ dày của mình.
“Cô Kiều, vậy tôi đi trước đây, bữa tối tôi sẽ quay lại.” Chị Lâm cầm túi xách lên, nói với Kiều Minh Anh một tiếng sau đó muốn đi ra ngoài.
Kiều Minh Anh vội vàng nói: “Không cần đâu chị Lâm, bây giờ tôi đã tốt hơn nhiều rồi.”
Nếu như buổi tối chị Lâm vẫn đến vậy Tiểu Bảo nhà cô vẫn phải ở lại nhà của Dương Ly sao? Cái này quá ngược đãi bánh bao rồi, tuyệt đối không được!
“Nhưng cậu chủ….”
“Chị Lâm, yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt.” Kiều Minh Anh khẽ mỉm cười nhìn cô ấy, uống hết lọ thuốc ở trước mặt cô ấy.
Lúc này chị Lâm mới có thể yên tâm đi về.
Cô ấy vừa đi Kiều Minh Anh liền vội vàng gọi điện thoại cho Dương Ly, biết Tiểu Bảo đang ở trường học, hơn nữa tối qua Dương Ly không có dày vò bé liền cảm thấy nhẹ nhõm, nhân lúc chiều nay không có việc gì, cô muốn đi đến một nơi.
Kiều Minh Anh cũng là tâm huyết dâng trào, sau khi thay quần áo đi xuống dưới tầng gọi xe, sau khi báo địa chỉ thì nghênh ngang rời đi.
Một chiếc xe khác vẫn luôn đậu ở dưới khu nhà của Kiều Minh Anh lập tức đi theo sau.
Biệt thự nhà họ Kiều.
Lâm Thu Thủy và Kiều Lan Anh sau khi trải qua cuộc khoảng của Kiều thị vào hôm qua, khuôn mặt tiều tụy đi rất nhiều, nghe nói là Lê Hiếu Nhật đã đè chuyện này xuống, truyền thông lại chấn động một lần nữa, đây là lần đầu tiên Lê Hiếu Nhật vì một người phụ nữ khác mà làm như vậy, những người vốn đang dần xa lánh nhà họ Kiều cũng trở nên dựa quyền, Kiều Chấn Huy bận đến mức dường như không có lúc nào ở nhà.
Chỉ là, điều càng khiến người khác ngạc nhiên chính là Lê Hiếu Nhật đã giúp nhà họ Kiều đè chuyện này xuống, ngày hôm sau lại xóa bỏ vụ kiện hợp tác với nhà họ Kiều, không có ai biết là tại sao, sự lạnh lùng hà khắc và thay đổi một cách dễ dàng của Lê Hiếu Nhật cũng không có ai dám nghi ngờ.
Một giây trước anh có thể cho bạn một chút ngọt ngào, nhưng một giây sau anh cũng có thể đưa bạn xuống địa ngục.
Cho dù là như thế nào, những người kia cũng không dám đến tìm nhà họ Kiều một lần nữa, ai biết được vị đại thần Lê Hiếu Nhật kia giây tiếp theo lại hợp tác với nhà họ Kiều?
Lâm Thu Thủy và Kiều Lan Anh đơn thuần là vì ngày hôm đó bị Kiều Chấn Huy dọa sợ, cộng thêm mặc dù chuyện này đã bị Lê Hiếu Nhật đè xuống nhưng vẫn không thể ngăn được sự nhiệt tình của những người bên ngoài với tin tức này, mặc dù tin tức đã bị đè xuống nhưng miệng của những người kia chính là sự lan truyền nhanh nhất, Lâm Thu Thủy và Kiều Lan Anh sợ đến mức không dám đi ra khỏi cửa.
Loảng xoảng loảng xoảng, bên ngoài hình như đang đập đồ, hai mẹ con đang nằm trên sofa đắp mặt nạ liền mở mắt, đang muốn gọi người ra xem đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày trước Kiều Lan Anh tức giận đã đuổi những người giúp việc kia đi.
“Đừng đắp nữa, đi ra ngoài xem xem xảy ra chuyện gì.” Vì không để mấy người giúp việc cuối cùng của mình bị Kiều Lan Anh đuổi đi, Lâm Thu Thủy khẽ đẩy Kiều Lan Anh nằm bên cạnh.
“Có gì hay mà xem chứ, không đi.” Kiều Lan Anh vỗ vào miếng mặt nạ vừa với đắp lên, cô ta chắc chắn chuyện của cô ta một ngày không hết, cô ta liền một ngày không ra khỏi cửa. Nhưng theo tình hình bây giờ, ảnh hưởng của chuyện này ít nhất phải một hai tháng nữa mới tiêu tan, cũng chính là nói, cô ta ít nhất hai tháng không được đi ra ngoài.
“Nếu như tên trộm đi vào, vậy những bảo bối kia cũng đừng mong giữ lại được.” Lâm Thu Thủy khẽ chọc vào đầu cô ta, bỏ mặt nạ xuống đi ra ngoài.
Kiều Lan Anh bất mãn khinh bỉ nhìn bà ta, an ninh ở đây sao có thế kém như vậy?
Gần đây cảm xúc của Kiều Lan Anh rất thất thường, chỉ một chuyện nhỏ cũng có thể khiến cô ta nổi trận lôi đình, cộng thêm bây giờ không có ai để cô ta trút giận, cô rất muốn đi ra ngoài tìm Kiều Minh Anh gây rắc rối, nhưng cũng phải cân nhắc đến những ánh mắt khinh bỉ và mỉa mai của những người đang nhìn mình! Tất cả chuyện này đều là do Kiều Minh Anh ban cho, tốt nhất đừng để cô ta gặp lại cô một lần nữa, nếu không cô ta sẽ cho cô đẹp mặt!
“A! Cái con tiện nhân này!” Lâm Thu Thủy gần như phát điên hét lên khiến khuôn mặt của Kiều Lan Anh run rẩy, mở mắt ra, vô cùng khó chịu, bỏ mặt nạ trên mặt xuống, đi ra ngoài.
“Gặp trộm sao? Trời ơi!” Kiều Lan Anh đi ra đến sân, nói xong câu này, đôi mắt mở to, quả thật không dám tin tất cả mọi chuyện ở trước mặt.
Toàn bộ sân lộn xộn, không có cái gì còn nguyên vẹn, phải nói là có thể miễn cưỡng nhìn được chỉ có chiếc ghế cao Kiều Minh Anh đang ngồi và cái bàn trước mặt cô ta.
Kiều Minh Anh?!
“Sao cô lại đến đây?” Khuôn mặt Kiều Lan Anh đầy tức giận đi qua, bởi vì nhất định phải đi qua bể bơi, hơn nữa vườn hoa nằm ở bên cạnh hồ bơi, cô ta đi như vậy, chân cô ta đã đầy bùn đất, càng bực mình.
Kiều Minh Anh ngồi ở đó với khuôn mặt dáng vẻ bình tĩnh, một ít đất trên tay cô được cô dùng nước để ngâm trà trên mặt bàn rửa sạch, Lâm Thu Thủy nửa quỳ trong bùn, trên người cực kỳ nhếch nhác, vừa nhìn liền muốn tình kế với Kiều Minh Anh, lại bị Kiều Minh Anh ngăn lại tình cảnh thê thảm vô cùng.
“Ai cho phép cô vào đây? Một kẻ đê tiện như cô, cút cho tôi! Ở đây không chào đón cô!” Lâm Thu Thủy ngồi liệt trên mặt đất hét lên với cô.
“Đây vốn là địa bàn của tôi, tôi có cái gì mà không dám đi vào chứ?” Kiều Minh Anh rút ra một tờ giấy lau vết nước trên tay, ánh mắt khinh bỉ nhìn Lâm Thu Thủy khuôn mặt đầy sự căm hận quỳ trước mặt mình không thể đứng dậy được, nâng chiếc cằm đầy tinh tế, kiêu ngạo giống như một nữ vương.
Chân của Lâm Thu Thủy mềm nhũn hoàn toàn không dùng được lực, khuôn mặt tiều tụy của bà ta lập tức trở nên tím tái. Kiều Lan Anh bước đi một cách khó khăn trong bùn, đôi dép đi trong nhà của cô ta dính đầy bùn đất, bẩn thỉu đến mức không nhìn ra được dáng vẻ ban đầu, Kiều Lan Anh vô cùng tức giận, hận không thể ngay lập tức đẩy Kiều Minh Anh xuống bể bơi, nhưng bây giờ cô ta chỉ có thể đứng trong bùn tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
“A!! Kiều Minh Anh! Cô đợi đấy cho tôi!” Kiều Lan Anh tức giận hét lớn, biểu cảm hung ác, rất muốn cởi đôi dép trên chân mình ra, nhưng lại không muốn đôi chân sạch sẽ của mình bị bẩn.
“Được, tôi đợi, cô nhanh đến đây đi, tôi không đợi được nữa rồi.” Kiều Minh Anh khẽ vỗ tay, tức giận nói, tiện tay cầm một cốc trà khiến cô cực kỳ không thuận mắt, giơ tay lên, những chiếc cốc kia với hình dạng parabol bị ném vào trong bể bơi, chính xác đập vào cạnh của bể bơi, phát ra một âm thanh vỡ tan.
“A! Cốc trà của tôi!” Kiều Lan Anh đau đớn, cái này là cô ta đặc biệt mang từ nước ngoài về, toàn bộ thành phố A chỉ có ba chiếc, cô ta vì điều này mà đã đắc ý rất lâu, nhưng bây giờ bị vỡ thành như vậy, cái này quả thật là đâm mấy cái vào trái tim cô ta!
Khóe miệng Kiều Minh Anh khẽ nhếch lên, nở một nụ cười xảo quyệt, cô đứng dậy, nắm lấy chiếc ghế cao mà cô vừa ngồi đập xuống đất, chiếc ghế cao bị gãy làm đôi.
“Kiều Minh Anh đủ rồi! Cái đó là bổn cô nương đây yêu cầu người khác đặc biệt làm ra!” Kiều Lan Anh tức giận đến mức cả người đều run rẩy, đã đi đến vườn hoa, không, đứng giữa bùn đất nhìn những bảo bối mà bản thân mình dùng tiền mua về bị Kiều Minh Anh đập vỡ, khuôn mặt tức giận đến mức trắng bệch.