CHƯƠNG : GIẤU KIỀU LAN ANH ĐI ĐÂU RỒI?
“Không, không có gì! Con xuống ngay đây!” Kiều Lan Anh hơi hoảng loạn, vội vàng đứng dậy, xem ra cô ta thật sự chưa nói với Kiều Chấn Huy và Lâm Thu Thủy.
“Đợi tôi quay lại cô chết chắc!” Trước khi rời đi, cô ta còn đá Kiều Minh Anh một phát, rồi kiêu ngạo ra khỏi phòng.
Trước khi đóng cửa lại, cô ta vẫn không quên tắt đèn.
Kiều Minh Anh nằm trên sàn, không thể nhúc nhích được, không phải vì tay chân bị trói, mà bị giày cao gót của Kiều Lan Anh đá rất đau, vừa cử động đã đau nhói.
Thậm chí Kiều Minh Anh còn cảm thấy người mình đã bầm tím rồi, những chỗ bị đá đều đau nhói, còn khó chịu hơn lúc chân cô bị thương nữa.
Cô có dự cảm, lần này Kiều Lan Anh sẽ không dễ dàng buông tha cô như thế, dựa theo mức độ căm ghét của cô ta, cô khó mà bảo toàn tính mạng.
Cô không thể ngồi yên chờ chết được!
Kiều Minh Anh cố gắng ngước mắt nhìn xung quanh, nhưng chưa được bao lâu, trước mắt bỗng tối đen, cô bất tỉnh.
Trước khi ngất đi, cô chỉ có một suy nghĩ, đợi cô ra ngoài rồi, chắc chắn cô sẽ cho nổ tung nhà họ Kiều để xả giận vì làm cô đau muốn chết.
Bên này, Kiều Tiểu Bảo và Lê Hiếu Nhật chia nhau tìm kiếm Kiều Minh Anh, có điều hai người rất thông minh, nhắm vào camera bên đường, nhất là đoạn đường ở gần trang viên, Kiều Tiểu Bảo và Dạ Nhất đã tìm ra đoạn video đó.
Cậu bé nhìn chằm chằm hình ảnh trong video không chớp mắt, cuối cùng cũng thấy Kiều Minh Anh ngồi lên một chiếc taxi, nhưng chiếc xe không chạy tới chung cư, mà chạy tới một nơi khác, còn chạy tới đâu thì đúng lúc đoạn video bị cắt mất.
“Dạ Thất, em kiểm tra xem, giờ vị trí chiếc taxi có biển số là xxxxx đang ở đâu?” Dạ Nhất gọi cho Dạ Thất, dứt khoát để em ấy điều tra, về lĩnh vực này, em ấy am hiểu hơn anh.
“Có rồi.” Đầu bên kia vang lên tiếng bàn phím lạch cạch, một lát sau tiếng Dạ Thất vang lên: “Nó đang ở trong bãi đậu xe công cộng của khu biệt thự xx, tài xế là một người phụ nữ, em gửi hình qua cho anh.”
Dạ Thất cúp máy, rất nhanh đã gửi hình qua điện thoại Dạ Nhất, Kiều Tiểu Bảo đứng trên ghế đẩu thò đầu xem thử, lúc thấy người trong bức ảnh, khuôn mặt nhỏ trầm xuống ngay.
Là Kiều Lan Anh, dì út trên danh nghĩa của cậu bé.
“Cậu chủ nhỏ biết cô ta sao?” Dạ Nhất nhìn thấy vẻ mặt hận đến nghiến răng của Kiều Tiểu Bảo bèn hỏi.
“Vâng, chúng ta mau tới biệt thự xx đi!” Cậu bé nhảy xuống ghế, kéo Dạ Nhất chạy ra ngoài, có thể thấy cậu bé thật sự rất gấp.
Lúc Kiều Tiểu Bảo tới khu biệt thự Kiều Lan Anh đang ở, Lê Hiếu Nhật đã sớm đứng trước cửa nhà họ Kiều rồi.
Cậu bé hơi ngạc nhiên, ban đầu cậu bé cho rằng tốc độ bọn họ sẽ nhanh hơn, hóa ra ba cũng không tệ.
“Chú đẹp trai tới sớm hơn chúng ta một bước.” Kiều Tiểu Bảo bước xuống xe, vẫn đeo kính đen, đi tới bên cạnh Lê Hiếu Nhật đang chuẩn bị đạp cửa xông vào, cậu mặc một bộ đồ jean giản dị, dáng vẻ rất ngầu.
Lê Hiếu Nhật thấy bọn họ cũng không ngạc nhiên, lạnh nhạt đáp “ừm”, giơ chân đạp cửa, động tác rất trôi chảy, lưu loát, vô cùng đẹp mắt.
“Sao bọn họ lại ở đây?” Kiều Lan Anh đứng trên lầu, nhìn thấy nhóm người Lê Hiếu Nhật bước vào cửa chính nhà họ Kiều, nhất thời hoảng loạn, nếu để anh biết Kiều Minh Anh bị cô ta bắt cóc, chẳng phải cô ta sẽ tiêu đời sao?!
Làm sao đây?
Kiều Lan Anh nhìn Kiều Minh Anh đang hôn mê không có dấu hiệu tỉnh lại, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, rồi vội vàng bắt đầu hành động.
Lúc này, mấy người Lê Hiếu Nhật đã sắp bước vào biệt thự, cô ta liếc nhìn tình hình bên dưới, không kịp suy nghĩ gì, kéo thẳng Kiều Minh Anh xuống lầu…
Lâm Thu Thủy đang ngồi trên sofa xem phim truyền hình, Kiều Chấn Huy thì ngồi cạnh đọc báo, không hề nhận ra nguy hiểm sắp ập đến.
Ầm, cửa biệt thự bị đá văng ra ngoài, dọa Kiều Chấn Huy và Lâm Thu Thủy ngẩng phắt qua nhìn, không ngờ lại là Lê Hiếu Nhật, vẻ mặt hung tợn lâp tức biến thành cừu non, sự thay đổi lớn đến mức làm người khác líu lưỡi.
“Hóa ra là tổng giám đốc Lê, đã lâu không gặp, mời ngồi.” Kiều Chấn Huy vội tiến lên đón, vẻ mặt cười tươi như hoa.
Lê Hiếu Nhật không để ý đến ông ta, đôi mắt hẹp dài vẫn quan sát xung quanh, trong phòng chỉ có Kiều Chấn Huy, Lâm Thu Thủy, còn có hai người giúp việc, không có Kiều Lan Anh.
Anh nhìn lên tầng hai, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo, sải bước dài đi lên.
“Chuyện này…” Kiều Chấn Huy ngạc nhiên, thấy Lê Hiếu Nhật cứ thế lướt qua người ông, nhưng không nói gì, cũng không rời đi, mà ngược lại đi lên tầng hai, chuyện này là sao?
“Ông à, có khi nào cậu ấy tìm Lan Anh không?” Hình như Lâm Thu Thủy nghĩ tới điều gì đó, mắt bỗng sáng lên, cũng đi theo anh.
“Hừ.” Lần đầu tiên Kiều Tiểu Bảo gặp Kiều Chấn Huy, nhưng cậu bé lại biết mọi chuyện về ông ta, có điều giờ việc quan trọng là tìm mẹ, nên cậu bé tạm thời bỏ qua cho ông ta.
Kiều Chấn Huy hồi thần lại ngay, cũng không quan tâm mình mới bị một đứa trẻ khinh thường, vội vàng đi lên tầng hai.
Sao Lê Hiếu Nhật lại tới đây tìm Kiều Lan Anh chứ?
Trong năm năm Kiều Minh Anh không ở đây, chỉ có Kiều Lan Anh chủ động tiếp cận, giờ đột ngột tới đây, chỉ sợ không phải chuyện tốt lành gì.
Lê Hiếu Nhật đi tới phòng Kiều Lan Anh, giơ chân đạp cánh cửa đang đóng chặt văng ra, anh bước vào trong.
Kiều Tiểu Bảo đi phía sau chép miệng, ba thật thô lỗ, sau này lớn lên bé cũng muốn đạp cửa ngầu như thế.
Anh bước vào phòng Kiều Lan Anh, bật công tắc trên tường, mùi nước hoa nồng nặc ập vào mũi khiến anh nhíu chặt mày, anh nhanh chóng quan sát căn phòng, không có ai, toàn bộ rèm cửa đều kéo lại, không lọt một chút ánh sáng.
Anh đi tới mấy bước quan sát, chỉ sợ bỏ lỡ chi tiết nào đó.
Cơ thể Kiều Tiểu Bảo nhỏ, lách qua người Lê Hiếu Nhật, vừa cúi đầu nhìn đã thấy một nút áo dưới giường, là nút áo sơ mi.
“Đưa chú xem thử.” Anh cầm nút áo, nút áo này có màu xanh lam nửa trong suốt, hôm nay Kiều Minh Anh mặc áo sơ mi màu xanh lam, có lẽ rơi từ người cô.
Lê Hiếu Nhật nhìn chằm chằm tấm thảm bên giường, trên đó có vết cào rất rõ ràng, còn rơi xuống mấy sợi mảnh, trên tấm thảm màu trắng còn có một chuỗi dấu chân, từ đó cho thấy, Kiều Minh Anh bị Kiều Lan Anh bắt cóc đi rồi.
“Lan Anh, tổng giám đốc Lê…” Lâm Thu Thủy vốn cho rằng sẽ thấy hình ảnh Lê Hiếu Nhật đối xử dịu dàng với Kiều Lan Anh, ai ngờ trong phòng, ngoài anh, Kiều Tiểu Bảo và Dạ Nhất, không hề có bóng dáng Kiều Lan Anh đâu.
“Tổng giám đốc Lê, Lan Anh nhà chúng tôi đâu?” Lâm Thu Thủy không thấy Kiều Lan Anh đâu, bà mới gặp con bé lúc nãy mà, sao giờ không thấy nữa rồi?
“Tôi nên hỏi bà câu này mới phải, bà giấu Kiều Lan Anh đi đâu rồi?” Lê Hiếu Nhật đứng dậy, tay nắm chặt cúc áo, ánh mắt lạnh lẽo như muốn đóng băng Lâm Thu Thủy, khuôn mặt đẹp trai tỏa ra hơi lạnh.
“Tổng… tổng giám đốc Lê có ý gì?” Lâm Thu Thủy sợ hãi lùi về sau một bước, không dám nhìn thẳng vào mắt Lê Hiếu Nhật.
“Tôi có ý gì? Con gái bảo bối các người bắt cóc Kiều Minh Anh của tôi, ngược lại tôi muốn hỏi xem, các người có ý gì?” Lê Hiếu Nhật lạnh lùng nhìn bà ta, cho dù cô không được nhà họ Kiều yêu thương đến đâu đi chăng nữa, nhưng chắc chắn không phải hạng người họ có thể tùy tiện bắt đi!