Ads Chương : Cô gieo gió gặp bão.
Nhan Nghiên theo hắn đi lên lầu, bây giờ thân mình cô không thể khống chế được run rẩy. Tư Kình Vũ từ đầu đến giờ không liếc nhìn cô một cái. Nhưng mà lúc hắn vào phòng, hắn mở cửa xong cũng không đóng cửa lại.
Nhan Nghiên sợ hãi cùng hắn đi vào, vẫn đứng ở cửa không dám động đậy. Cô hoảng hồn chưa ổn định được, áp sát vào trên cửa.
Tư Kình Vũ nhìn cô một cái, lạnh lùng ra lệnh: “Cô đi tắm đi, bẩn chết đi được!”
Nghĩ đến vừa rồi Tư Thành Đống đã sờ qua khắp nơi trên thân thể cô, dạ dày Nhan Nghiên cuộn lên càng đau hơn. Cô vào phòng tắm, mở vòi tắm không ngừng chà xát thân thể đã bị Tư Thành Đống chạm vào khắp nơi, chà cho đến lúc đỏ ửng hết lên rồi mới ngồi xổm xuống ôm lấy thân mình khóc rống.
Mẹ mẹ, Nhan Nghiên làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ánh mắt của Tư Thành Đống rõ ràng là muốn nói, ông ta sẽ không tha cho cô. Cô phải làm sao bây giờ? Hôm nay cô may mắn tránh được một kiếp, nhưng không có nghĩa là về sau cô có thể gặp may như vậy.
Phía sau cánh cửa vang lên, cô nghe được giọng nói của Tư Kình Vũ: “Quần áo của tôi ở bên ngoài cửa, cô lấy mà thay đi.”
Lúc này Nhan Nghiên mới nhớ đến chính mình còn đang ở trong phòng của hắn, cô đè thấp tiếng khóc, nhỏ giọng trả lời. Đợi lúc cảm giác hắn đã đi rồi, cô mới khẽ mở cửa, hắn đưa cho cô chiếc áo sơ mi rộng của hắn. Lúc cô đi ra ngoài, Tư Kình Vũ đang ngồi trên ghế của sô pha, hai chân bắt chéo, tay đặt trên đầu gối, khóe miệng lộ ra ý cuời: “Nhan Nghiên, tôi thật đúng là xem thường cô. Quyến rũ tôi không thành, lại còn dám có ý định với ba tôi!”
Nhan Nghiên vẫn còn hai chân trần, vốn không có huyết sắc nên càng trở nên tái nhợt, áo sơ mi to lớn của hắn che khuất đầu gối của cô. Cô nắm chặt áo, bất an nhìn hắn: “Em, em không có, em không nghĩ tới gặp phải bác Tư!”
“Cô không nghĩ tới gặp phải ông ta?” Tư Kình Vũ giống như nghe được điều nực cười nhất trên đời này, “Vú Bảo cùng ba tôi lớn tiếng như vậy, cả tòa nhà cũng đều nghe được. Cô biết rõ ba tôi trở về rồi, còn ở dưới tầng dưới, ăn mặc như vậy ngay ở phòng bếp, cô còn nói không có dụ dỗ ông ta?”
“Em thật sự không có!” Nhan Nghiên bật khóc, nước mắt vất vả lắm mới ngưng được, lại bởi vì uất ức mà ào ào tuôn xuống, “Đồng Đồng khóa cửa phòng, em không vào được, em không có nơi để ngủ, chỉ có thể ngủ ở phòng bếp mà!”
Tư Kình Vũ nhìn bộ dạng đau khổ đáng yêu của cô, kỳ thật hắn đã quá rõ ràng đối với tính tình của ba hắn, hơn nữa mấy năm nay ánh mắt ba hắn nhìn Nhan Nghiên ngày càng thay đổi. Đó không phải là ánh mắt của trưởng bối! Nhan Nghiên ở trong mắt của ba hắn, chính là một miếng thịt béo, luôn muốn tìm cơ hội để nuốt ngụm miếng thịt béo.
Nhưng tưởng tượng đến cảnh vừa rồi hắn nhìn thấy, nửa thân trần trụi của cô bị ba hắn đặt ở trên tường, thậm chí tay ông ta còn ở giữa hai chân cô. Lồng ngực hắn dè nặng một cơn giận giữ, bây giờ chứng kiến bộ dạng này của cô, cơn tức giận kia vẫn chưa áp chế được. “Cô ăn mặc như vậy, chẳng lẽ không phải muốn quyến rũ người khác sao?”
Hắn một mực chắc chắn cô là người như vậy, cô nói cái gì cũng đều không có tác dụng! Nhưng mà bộ dạng bây giờ của cô, nghĩ tới bên ngoài còn Tư Thành Đống, cô thật sự không có dũng khí để đi ra ngoài. Toàn thân cô tràn ngập nhục nhã, cô không ngừng run rẩy. Cô tự nói với chính mình, thật sự không sao! Cô ở cái nhà này, cô chịu nhục nhã chưa đủ nhiều hay sao? Không sao, Nhan Nghiên! Không sao, tới sinh nhật mười tám tuổi của cô, sau khi cô tốt nghiệp trung học xong có thể rời khỏi cái nhà này!
Từ trước đến nay cô thật buồn cười! Cô làm sao có thể nghĩ đến Tư Kình Vũ có thể cho cô nương tựa, hắn cũng khinh thường cô như tất cả người nhà hắn, cho dù cô gặp phải việc gì, đều là Nhan Nghiên cô gieo gió gặp bão!