Ads Chương : Cần giác mạc cho cô ấy.
Nhan Nghiên đến muộn một tiết học, nhưng may cô là học sinh tốt được các thầy cô yêu mến, lúc cô vào phòng học, tiết thứ hai đã bắt đầu. Trán cô đầy mồ hôi, môi trắng bệch, dấu đỏ trên mặt càng thêm rõ ràng.
Cô cúi đầu xuống, lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình, vừa ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt giễu cợt đắc ý của Vương Đồng. Cô biết có vô số ánh mắt tò mò đều ném lên người cô, ánh mắt của thầy giáo lập tức nghi ngờ khó hiểu. Mặt cô không chút thay đổi, lấy sách vở ra, nghiêm túc học hành.
Dọc trên đường đi, Tư Kình Vũ không biết bị gọi điện bao nhiêu lần, khấu trừ bao nhiêu phút, lúc đuổi tới bệnh viện, Văn Vi đã bị chuyển đi phòng bệnh khác.
Văn Đại Phu nhìn hắn một cái: “Vi Vi vừa mới làm giải phẫu xong, bác sĩ nói võng mạc bong ra dẫn tới giác mạc bị nhiễm trùng, có thể dẫn tới mù lòa.”
Tư Kình Vũ nghe xong sắc mặt trầm xuống, lập tức đi tìm bác sĩ nói chuyện. Văn Vi vốn bị cận thị nặng, hai năm trước đã làm phẫu thuật võng mạc một lần, lần đó phẫu thuật tương đối thành công, thời gian gần đây thị lực của cô bắt đầu giảm xuống nhanh chóng, có lúc trước mắt còn xuất hiện điểm đen.
Tư Kình Vũ đã mang cô tới bệnh viện một lần, lần trước thầy thuốc nói tình trạng của cô không được lạc quan. Văn Vi là nghiên cứu sinh, phần lớn dành thời gian ở viện nghiên cứu, ngày nào cũng làm việc với cường độ cao, đó cũng là một trong những nguyên nhân làm tình trạng mắt cô càng chuyển biến xấu đi.
“Hiện tại cách duy nhất là cấy ghép giác mặc, nhưng mà hiện giờ cực ít người tự nguyện hiến giác mạc, tạm thời không có giác mạc để cấy ghép.” Bác sĩ điều trị khó xử nhìn Tư Kình Vũ nói.
“Trung Quốc lớn như vậy , tất cả đều không có sao chứ?” Tư Kình Vũ không khỏi chất vấn, không phải chỉ là cái giác mạc sao? Chỉ cần có biện pháp, chỉ cần hắn đập tiền xuống, không sợ không có người tự nguyện hiến cho.
“Cậu Tư nên biết, hiến giác mạc tốt nhất là tự nguyện, hơn nữa phải đợi sau khi người hiến chết mới có thể lấy. Lần trước lúc Văn Vi nằm viện, tôi cũng đã chú ý, chỉ cần có giác mạc mới tôi nhất định sẽ ưu tiên cho cô Văn.”
Bác sĩ điều trị biết rõ hầu hạ loại đại thiếu gia này rất vất vả, lúc giải thích cũng phải thật cẩn thận. “Nhưng mà y học nước ngoài phát triển hơn, có lẽ có thể tìm được giác mạc thích hợp cho cô Văn.”
Tư Kình Vũ cũng quá lo lắng vấn đề này, lại nghe Văn Vi nói qua chuyện này. Nhưng mà Văn Vi cực kì không đồng ý, thực ra Tư Kình Vũ cũng đã liên hệ với đơn vị chữa bệnh của bệnh viện, cuối cùng không giải quyết được gì. Trong nước hắn có thế lực, có địa vị, đi tới châu Âu, Hoa Kì cũng không mua được. Bệnh viện lớn này cũng có một lượng lớn bệnh nhân đợi xếp hàng mà không có giác mạc, Văn Vi đi đến nơi đây cũng chỉ có thể xếp hàng ở phía sau.
Tư Kình Vũ trở lại phòng bệnh, Văn Vi đã tỉnh, trên mắt cô đang quấn băng gạc, nhạy bén nghe được tiếng mở của phòng. Cô nhẹ nhàng cười cười, mặt hướng về phía hắn; “Kình Vũ, anh đã đến rồi!”
Tư Kình Vũ vì Văn Vi ở đây thuyết phục, bất kể chịu đựng cực khổ thế nào, chỉ cần cô có thể cười, dù chỉ là nhẹ như gió thổi mây bay. Tựa như bây giờ, mắt cô bị quấn băng gạc, cô cười như vậy hướng về phía hắn, như thể hình ảnh của hắn đã lưu lại trong mắt cô.
“Em thế nào rồi, miệng vết thương có đau không?” Tư Kình Vũ ngồi lên giường bên cạnh cô, cầm đôi tay lạnh lẽo của cô.
Văn Vi nhẹ nhàng lắc đầu, cô khẽ nhấc tay lên, chuẩn bị xoa hai má của hắn: “Tin tưởng em, em sẽ không sao đâu!”.
Văn Đai Phú ở bên cạnh nghe con gái nói những lời này, trào nước mắt. Ánh mắt là cửa sổ tâm hồn đó, càng đừng nói đến nếu mắt của Văn Vi không nhìn được, công việc nghiên cứu cô yêu thích nhất cũng không thể thực hiện được nữa.
Tư Kình Vũ cầm tay cô, lúc này điện thoại vang lên chói tai, hiển nhiên là điện thoại của công ty gọi điện tới. Tư Kình Vũ nhăn mày lại, không chút do dự ấn từ chối. Hôn lên đầu ngón tay của cô nói: “Em yên tâm, cho dù dùng bất cứ biện pháp gì, anh nhất định sẽ cứu em. Mắt của em nhất định sẽ hồi phục thị lực, em còn có thể tiếp tục nghiên cứu cái em thích nhất.”
Văn Vi dựa sát vào người hắn nhẹ nhàng nói: “Chính là bởi vì có anh, em cũng không sợ gì cả!”