“Cô hẳn là nên cho Hằng Hằng biết.” Âu Dạ bước từng bước đến gần cô : “Cô dây dưa với Tư gia, lại muốn cậu bé sống cuộc đời yên ổn, sống trên đời chỉ cần cha mẹ .”
Nhan Nghiên thở gấp, cô nhìn Âu Dạ, cô đã rõ ý đồ của hắn. Hắn ta chỉ muốn tìm ra Tư Kình Vũ, vì tìm được Tư Kình Vũ mà hắn ta không từ thủ đoạn. Cô ôm chặt con trai, để con trai vùi vào cổ mình : “Đây là chuyện của tôi, sư phụ. Anh sẽ không thay đổi được gì, anh cũng sẽ không chiếm được gì.”
Âu Dạ chỉ cười, hắn đi tới trước mặt Tống Ngọc San, Tống Ngọc San mở to mắt hoảng sợ nhìn Âu Dạ, bởi vì đã bị lửa thiêu đốt, hiện tại bà không nói được. Âu Dạ cười: “Bà Tư mặc bộ quần áo này dường như rất khó chịu, giúp bà ấy bỏ nó ra!”
Âu Dạ vừa dứt lời, vệ sĩ liền tiến lên cởi y phục của bà. Tống Ngọc San không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể bất lực giãy dụa. Nhan Nghiên chỉ ôm Hằng Hằng, che lỗ tai của cậu và nói với Âu Dạ: “Anh làm thế sẽ chỉ khiến Tư Kình Vũ thêm hận anh, anh đừng quên người này là mẹ của anh ta.”
“Nhan Nghiên, cô hình như cũng đã quên vài chuyện.” Âu Dạ nhìn Tống Ngọc San đã bị bỏ hết quần áo chỉ còn nội y, quay đầu nói với cô: “Cô quên cô đã bị Tư Kình Vũ cường bạo như thế nào sao? Cô quên người đàn bà này đã đã đe dọa ức hiếp mình sao? Phải chăng cô cũng quên tại sao cô lại ra nước ngoài?”
“Không cần nói !” Nhan Nghiên cắt đứt lời Âu Dạ, cô không thể để Tử Hằng nghe mấy chuyện này, không thể để cho cậu bé biết những chuyện trước kia của cô và Tư Kình Vũ, nhất quyết không thế: “Sư phụ, đến bây giờ vẫn chưa đủ sao? Không thể dừng lại ở đây được sao.”
“Đúng lúc tôi cũng ở đây.” Văn Vi đến trước mặt Nhan Nghiên: “Có phải cô rất hoài niệm ánh mắt này không? Nhìn ánh mắt này, có khi tôi còn nghĩ, nhiều năm sau Tư Kình Vũ khi nhìn ánh mắt này có thể sẽ nhớ tới cô, nhớ tới khi hắn bức bách một cô gái mười tám tuổi hiến đôi mắt của chính mình cho bạn gái hắn.”
Văn Vi nhắm mặt lại, cô không biết những năm nay Tư Kình Vũ khi nhìn ánh mắt của cô liệu có nghĩ đến Nhan nghiên không. Ngược lại là cô, vô số lần tỉnh lại trong giấc mơ cũng không dám mở to mắt, không dám dùng đôi mắt này để nhìn thế giới.
“Im miệng!” Nhan Nghiên hét to, thân thể Tử Hằng cứng ngắc trong lòng cô, cậu bị bịt lỗ tai. Có thể do bị bịt lỗ tai nên không nghe được gì. Cậu mở to mắt nhìn mẹ:”Mẹ, bác kia nói gì? Bác ấy vừa nhắc tới cha sao?”
“Hằng Hằng!” Nhan Nghiên nhìn con trai nói: “Đừng nghe lời bác ấy nói, không phải như vậy .” Nhan Nghiên nhìn con trai có vẻ buồn bã, cô hiểu rõ trong lòng cậu Tư Kình Vũ có vị trí rất quan trọng, người cha mà cậu không dứt bỏ được, cô sao có thể phá hủy suy nghĩ trong lòng cậu.
Tử Hằng hiển nhiên không tin lời nói của mẹ, cậu chuyển đầu, nhìn thấy nửa thân trần của Tống Ngọc San trên mặt đấy. Cậu đẩy mẹ, nhảy xuống , kéo tay mẹ ra khỏi tay cậu : “Mẹ, để con qua đó!”
Nhan Nghiên không biết nên làm thế nào, cô ý thức được, cô đang phải nhận báo ứng. Cô cố ý báo thù, hiện tại cũng phải nhận báo ứng, mà báo ứng lại rơi lên người con trai cô. Cô sợ hãi, nhưng không ngăn cản được cậu bé.
Tử Hằng đi tới trước mặt Tống Ngọc San, cậu mặc áo khoác nhỏ, vì thế cởi ra trùm lên người Tống Ngọc San : “Bà, bà là mẹ của cha phải không?”
Tống Ngọc San ngẩng đầu nhìn Hằng Hằng, Hằng Hằng rất giống Tư Kình Vũ, đặc biệt là lông mày, quả là y như đúc. Vẫn cho rằng vì hận Nhan Nghiên, đứa bé này bà cũng sẽ ghét bỏ chứ nói gì chuyện thừa nhận cậu là cháu mình. Nhưng lúc này, nhìn cậu bé, lại nhìn chính mình đang chật vật, Tử Hằng cởi áo khoác ngoài che cho bà, hỏi bà có phải mẹ của cha cậu. Bà nói không lên lời, nghẹn ngào đau xót.
“Bà là mẹ của cha, có phải chính là bà nội của con? Vì sao bà lại muốn hại mẹ, sẽ chán ghét cả con sao?” Tử Hằng nói không chút trách móc, chỉ có thương tâm , khó hiểu: “Bà nói cho con biết, có phải bà đã hại chết bà ngoại của con sao?”
Tống Ngọc San nghĩ ông trời đang trừng phạt bà . Trước mắt là cháu của bà, giờ phút này bà mới sâu sắc cảm nhận được tình cảm của mình mới cậu, cậu hỏi bà sao lại hại mẹ cậu, lại hại bà ngoại của cậu.
“Hằng hằng, bà ta lòng dạ rắn rết.” Âu Dạ đến bên cạnh Tử Hằng, nói thầm bên tai cậu,”Nếu như lúc trước bà ta biết rõ sự tồn tại của con, nói không chừng bà ta cũng sẽ không bỏ qua cho con.”
Đây chắc hẳn là lời nói chân thật nhất. Nếu năm đó Tống Ngọc San biết rõ trong bụng Nhan Nghiên còn có đứa bé này, bà tuyệt đối sẽ không để Nhan Nghiên sinh ra. Nhưng lúc này lời nói từ trong miệng Âu Dạ lại tàn khốc như vậy. Nhan Nghiên bò tới bên chân Âu Dạ: “Sư phụ, cầu xin anh, không cần phải tiếp tục nữa.”
Âu Dạ nhìn Nhan Nghiên, kéo Nhan Nghiên, nói thầm : “Muốn chấm dứt cũng được, bây giờ chỉ cần cô giải quyết bà ta, mọi chuyện sẽ chấm dứt.”
Âu Dạ cầm một khẩu súng đưa cho Nhan Nghiên, Nhan Nghiên mở to mắt, bất lực nhìn Tử Hằng và Tống Ngọc San. Âu Dạ muốn cô giết bà ấy, Nhan Nghiên thở gấp, chậm chạp không chịu bóp cò.
Diêm Ưng Dương và Văn Vi đều biết Ấu Dạ muốn Nhan Nghiên làm gì, bọn họ cũng bắt đầu thương cảm Nhan Nghiên, con trai của mình ở đây, càng thêm tàn nhẫn.
“Cô yên tâm, tôi có thể ôm Tử Hằng đi, đưa nó vào xe.” Âu Dạ nhìn cô chần chừ: “Nhan Nghiên, tôi chỉ cho cô một cơ hội, gần đây chuyện gì cô cũng không làm, lúc này tôi cho cô cơ hội báo thù. Nghĩ lại bà ta lúc trước đã làm gì với cha mẹ cô, đối xử với cô như thế nào. Nếu cô nổ súng, tôi sẽ dừng tay.”
Khẩu súng lạnh buốt đã bỏ vào tay cô, suýt chút nữa rơi xuống. Cơ hội báo thù, giết chết bà ta sao? Cô thật sự tha thứ bà ta sao? Nhưng không, cô không thể tha thứ! Nhưng muốn cô giết bà ta? Cô không xác định được bản thân cô có muốn hay không nữa.
“Tôi nói cho cô hay, hôm nay Tống Ngọc San nhất định phải chết, cô không bắn sẽ có người khác nổ súng. Nhưng con của cô nhất định sẽ ở nơi này, tận mắt nhìn . Cô nỡ để nó phải chứng kiến sao?” Âu Dạ nhắc nhở cô: “Tôi cho cô năm giây.Yên tâm, sư phụ cũng không ép buộc cô.”