Edit: Ly Vũ
Beta: Mộc
Tư Kình Vũ như muốn chứng tỏ Nhan Nghiên là của mình, liền dùng sức bịt môi cô, phía dưới chen chúc mà đâm vào. Nhan Nghiên kêu lên, muốn đẩy hắn, Tư Kình Vũ lại quá mạnh, cô không có sức kháng cự. Nguyên cả buổi tối, Nhan Nghiên bị hắn lật qua lật lại, cho đến rạng sáng hôm sau, bắt đầu xin hắn tha thứ, còn công việc, cô không muốn đi cũng không được.
Tư Kình Vũ buông tha cô, nhưng toàn thân lại chiếm cứ cô không chịu rời đi. Cô rời giường, Tư Kình Vũ không chịu buông, lúc sau buông tay, cũng đi theo cô xuống tầng dưới, còn muốn tiễn cô đi. Nhan nghiên nhìn Tư Kình Vũ, hắn quen thuộc nhưng quá xa xôi, người thân quen xa lạ nhất.
Cô không cho Tư Kình Vũ tiễn cô tới sân bay, cô phát hiện mình rất bình tĩnh, sau lần đó, Tư Kình Vũ ỷ lại cũng không làm cho cô mềm lòng.
Nhan Nghiên về đến nhà đã là cuối tuần, Tư Kình Vũ chăm sóc Tử Hằng, nhưng Tử Hằng không thích Tư Lập Hạ, Tử Hằng muốn đi bơi, bình thường thứ ba thứ sáu là lịch học bơi, nhưng sắp tới có đại hội thể thao. Tử Hằng tham gia thi đấu, cho nên cậu đề nghị muốn cùng Tư Kình Vũ đến bể bơi. Tư Lập hạ tuy không thích Tử Hằng, nhưng để anh trai ra ngoài cùng Tử Hằng cả cô và Tống Ngọc San đều lo lắng, vì vậy cũng đi theo.
Bọn họ không đến bể bơi. Tư Lập Hạ đưa bọn họ đến câu lạc bộ xa hoa ở nội thành, trong đó có bể bơi. Ngay từ đầu Tử Hằng đã không vui, không chịu nói chuyện cùng Tư lập Hạ, cũng không chịu gọi là cô. Tư Lập Hạ cũng chẳng để ý, dù sao cô ta cũng không thích cậu bé này.
Nào ngờ khi bọn họ đến bơi, lại bắt gặp Văn Vi, Văn Vi mặc áo tắm xanh lam nhạt, trên người choàng khăn bước đến, cười như gió xuân: “Kình Vũ, Lập Hạ, thật tình cờ! Hằng Hằng, lâu rồi không gặp, còn nhớ cô không?”
Tử Hằng đề phòng nhìn Văn Vi đang đi đến, lừa người, rõ ràng là có mục đích, bỗng Tử Hằng lại cười tươi, còn lế phép chào hỏi: “Nhớ chứ ,dì khỏe chứ ạ!”
“Thật vui, Hằng Hằng còn nhớ cô.” Tử Hằng lễ phép làm Văn Vi không ngờ đến: “Hằng Hằng càng ngày càng cao, càng ngày càng đẹp trai, càng giống Kình Vũ.”
“Văn Vi, thật trùng hợp, chúng tôi cùng Tử Hằng đến đây bơi.” Tư Lập Hạ thân thiết với Văn Vi: “Nói đi, chị đi cùng ai?”
“Có đi cùng bạn, nhưng cô ấy có việc về trước.” Văn Vi nhìn Tư Kình Vũ, trên mặt hắn không có biểu cảm gì: “Hai người không phải đến đây đi bơi cùng Hằng Hằng sao? Tôi không quấy rầy nữa.”
“Không cần vậy!”
Mặt Kình Vũ không biến sắc, nhưng lập tức kéo tay Tử Hằng: “Hằng Hằng, chúng ta đi!”
Tử Hằng nhìn Văn Vi và Tư Lập Hạ, sau đó đi theo cha, bể bơi không đông lắm, hơn phân nửa là người thượng lưu. Hai người một lớn một nhỏ cũng rất đẹp trai đi đến, khiến cho không ít người để ý.
Tư Lập Hạ kéo Văn Vi đuổi theo, Tử Hằng xuống nước tập luyện bơi, mà Tư Kình Vũ ở bên cạnh trông coi. Văn Vi ngồi xuống cạnh hắn nói: “Hằng Hằng động tác rất thuần thục, không ngờ tuổi còn nhỏ mà đã giỏi như vậy.”
Tư Kình Vũ quay đầu nhìn cô ta, hắn nghi hoặc người phụ nữ này, gần đây đến chỗ nào đều gặp cô ta. Hắn không ghét, nhưng cũng không thích cô ta! Quan trọng là hắn cảm giác được, Tiểu Nghiên không thích hắn tiếp xúc với cô ta gần như vậy.
“Kình Vũ, dường như anh hiểu nhầm em rất nhiều chuyện !” Văn Vi nghênh tiếp ánh mắt của hắn: “Kình Vũ, tuy anh không nhớ gì, nhưng giữa chúng ta đã có rất nhiều chuyện, em không thể quên được. Hiện tại, em không quản được mình mà quan tâm anh. Vũ, anh có thể hiểu cảm giác của em không?”
Tư Kình Vũ buông lỏng, hẳn quay đầu, tìm Tử Hằng nhưng không thấy đâu. Hắn vội vàng đứng dậy, nhìn quanh, thấy có bóng dáng Tử Hằng. Đột nhiên lại nghe thấy người ta hét to có đứa trẻ bị chuột rút. Chính là ở chỗ sâu nhất bể bơi. Bể nơi này có đặc điểm phân nước chỗ sâu chỗ nông, không nghĩ đến đứa trẻ này lại bơi tới hướng đó.
Văn Vi không kịp phản ứng, Tư Kình Vũ đã nhảy xuống nước,bơi đến chỗ Tử Hằng..
Tử Hằng là luyện tập quá sức. đại hội thể thao lần tới, thầy giáo rất kì vọng vào cậu, cậu cũng không muốn để thầy thất vọng, nên yêu cầu cao với chính mình. Không nghĩ tới lại bơi tới khu nước sâu. Đợi đến khi cậu nhận ra, thì dưới chân đã truyền tới một trận đau nhức co cứng. cậu muốn bơi trở lại, nhưng không thể.
Cậu muốn kêu lên, nhưng nước lại tràn vào, cậu uống vài ngụm , không kịp thở, người lại bị chìm xuống, lúc này, cậu thực sự luống cuống sợ hãi. Cậu muốn gọi cha tới cứu, nhưng cha lại đang nói chuyện yêu đương cùng bà dì xấu xa kia. Chắc chẳng thèm quan tâm tới cậu. Đang trong lúc tuyệt vọng, toàn thân đều chìm xuống thì được một người ôm vào. Cậu mở mắt ra, thấy cha đang ôm cậu. Cậu thấy ánh mắt cha rất lo lắng cho mình. Sau đó cậu nhìn thấy cha cười với mình: “Hằng Hằng không cần sợ, cha ở đây, Hằng Hằng sẽ không sao!”
Tử Hằng một khắc này như gặp ảo giác, người cha trước mắt này thật quen thuộc như trước kia, không phải đồ ngốc. Cánh tay cha rất mạnh mẽ, thoáng cái bọn họ lộ ra khỏi mặt nước, sau đó hắn ôm lấy cậu trở về. Tử Hằng tự giác ôm cổ cha, cậu nhìn cha, trên mặt kiên nghị, ánh mắt chuyên chú có thần, rõ ràng là người cha mà trước đây cậu quen thuộc.
Tư Kình Vũ ôm Hằng Hằng lên bờ. giúp cậu tống nước ra khỏi, chân vẫn còn đau nhưng không có việc gì. Tư Lập Hạ và Văn Vi cũng rất lo lắng, thấy Tư Kình Vũ cứu Hằng Hằng về, cũng thở nhẹ.
“Tiểu quỷ cậy mạnh, đúng là đáng đời!” Tư Lập Hạ không muốn thừa nhận bản thân lo lắng, tuy không thích Tử Hằng, nhưng khi nghĩ tới cậu sẽ xảy ra chuyện không tốt, toàn thân cô cũng đổ mồ hôi.
“Hạ Hạ,không được nói Hằng Hằng như thế.” Tư Kình Vũ lo lắng nhìn con trai : “Hằng Hằng, còn chỗ nào không thoải mái không?” Tử Hằng ngồi dậy, thuận thế tựa vào người Tư Kình Vũ, tròng mắt chăm chú nhìn cha nói: “Cha, chân trái đau lắm!”
Nhân viên cứu hộ cũng vừa tới, may mà Tử Hằng Vẫn yên sự, cứu hộ liền sơ cứu cho cậu, giúp cậu xoa bóp chân, chốc lát sau, Tử Hằng có thể đứng lên được.