Edit: Ly Vũ
Beta: Mộc
Nhan Nghiên lái xe, Tử Hằng ngồi trong lòng Tư Kình Vũ ở đằng sau. Buổi tối hôm nay thật đáng sợ, Tử Hằng nhìn cha , thỉnh thoảng lại nhìn mẹ, rồi lại nhìn cha. Nửa đường Tư Kình Vũ có điện thoại, là của Đồng Mạch thông báo đã đưa Tư Lập Hạ về nhà.
Tư Kình Vũ nhận tin, sau đó liền cúp máy. Hắn vỗ lên má Tử Hằng : “Hằng Hằng, ngủ đi, sẽ mau chóng về đến nhà.”
Tử Hằng rất mệt, vốn muốn nói chuyện cùng cha, nhìn bộ dạng của hắn lại thôi không nói gì nữa, sau đó liền ngủ luôn. Về đến nhà, Nhan Nghiên mở cửa xe, Tư Kình Vũ ôm cô, tay kia ôm Tử Hằng lên lầu. Hắn đưa Tử Hằng nằm lên giường, nhìn cậu ngủ, nhẹ nhàng đắp chăn, sau đó mới ra ngoài với Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên nhìn hắn, cô vốn không muốn nói chuyện này với hắn, tin Tống Ngọc San tự sát làm cô thấy rất ngạc nhiên. Bọn họ đứng trong phòng khách, Nhan Nghiên đứng trước mặt hắn hỏi: “Chuyện xảy ra lúc nào?”
Tư Kình Vũ biết rõ không thể giấu diếm, liền than nhẹ: “Sau khi trở về, suýt nữa bị người khác đánh lén, sau đó anh liền tới bệnh viện kiểm tra lại. Đột nhiên một ngày giống như tỉnh lại sau giấc mộng. Nhan Nghiên, anh xin lỗi!”
“Nói cách khác, những ngày qua anh đều lừa gạt tôi?” Nhan Nghiên lùi về sau mấy bước, cô ngồi lên ghế, cô không biết nên làm thế nào: “Tại sao phải làm vậy, Kình Vũ, vì sao?”
Tư Kình Vũ ngồi xuống trước mặt cô nói: “Bởi vì tôi biết em còn nhiều khúc mắc, em có thể chấp nhận được Tư Kình Vũ ngu ngốc, nhưng không tiếp nhận được một Tư Kình Vũ của ngày trước. Bởi tôi biết rõ, có rất nhiều chuyện, em không thể nào quên.”
Nước mắt của cô chảy xuống. Tư Kình Vũ hiểu thấu cô, vô số lần cô đã tự nói với mình, nếu có một ngày Tư Kình Vũ khôi phục trí nhớ, đó có lẽ là ngày cô rời xa hắn: “Cho nên anh lừa tôi, một mực vẫn luôn lừa tôi. Anh thành công rồi Tư Kình Vũ, thật sự lừa được tôi rồi.”
“Tôi không yên lòng, cũng rất sợ hãi, tôi không muốn mất em. Nhan Nghiên , chuyện đã đến nước này, tôi sẽ không để em đi.” Tư Kình Vũ cầm tay cô: “Xin lỗi em, Nhan Nghiên, tôi chỉ không muốn mất em.”
Như bình thường nếu Nhan Nghiên biết được sự thật sẽ lập tức bỏ đi, rời khỏi hắn. Nhưng bây giờ cô không làm vậy được, cô biết người đàn ông này vừa phải trải qua việc gì, nếu không phải trải qua chuyện đó, hắn nhất định sẽ vẫn giấu diếm cô: “Kình Vũ, tôi không biết tôi có thể ở bên cạnh anh không, tôi không có lòng tin với mình.”
“Không sao, tôi sẽ chăm sóc cho em.” Tư Kình Vũ ôm chặt cô: “Nhan Nghiên, chẳng nhẽ em không có cảm giác gì sao, tôi luôn muốn bảo vệ em.”
Nhan Nghiên ôm hắn , Tư Kình Vũ đang rất bi thương, hắn lại luôn cố gắng giữ cô lại. Cô hôn lên trán hắn: “Kình Vũ, chuyện của mẹ anh, nên làm anh đã làm. Kết quả như vậy đối với bà ấy, là tốt nhất.”
Tư Kình Vũ ảm đạm, hắn áp trán vào trán cô: “Mẹ tôi mất, tôi đã cảm giác được. Nhan Nghiên, sau khi gặp bà ấy, bà ấy biết chuyện của tôi, bà ấy đã gánh vác mọi thứ. Có lẽ tôi không nên đến gặp bà, bà sẽ không hạ quyết tâm, bà sẽ lo lắng cho tôi , cho Lập Hạ. Khi gặp tôi, bà biết rõ Thao Thiết sẽ không có gì đáng lo nữa. Lập Hạ cũng sẽ được chăm sóc tử tế. Bà có thể ra đi bình yên.”
“Không ai có thể nghĩ bà ấy sẽ làm vậy.” Tống Ngọc San tự sát, nếu không phải do cô tận mắt nhìn thấy, cô sẽ không tin: “Không phải anh sai, thật đó, Kình Vũ, không phải lỗi tại anh.”
Tư Kình Vũ gượng cười: “Chúng ta đi ngủ đi.” Hắn ôm Nhan Nghiên lên giường, nói bên tai cô: “Nhan Nghiên, đồng ý với tôi, cho tôi một cơ hội. Nói cho tôi biết, em sẽ không suy nghĩ gì, sẽ ở lại bên tôi.”
Nhan Nghiên chua xót, cô ôm Tư Kình Vũ: “Em đồng ý, em sẽ ở bên cạnh anh, sẽ không bỏ đi.”
Lời vừa dứt, Tư Kình Vũ liền hôn cô, hắn rất dịu dàng, coi cô như búp bê thủy tinh, nâng niu, chiều chuộng, thương tiếc. Hắn cởi quần áo trên người bọn họ, hôn cô từng chút từng chút. Mỗi động tác vừa nhẹ nhàng lại chứa bao nỗi thống khổ. Hơi thở phả ra rất nóng. Cô thở gấp một tiếng, hắn đã tiến sâu vào trong. Bọn họ đã làm biết bao lần, nhưng chưa bao giờ như bây giờ, có hạnh phúc, có khổ đâu, mỗi lần tiến vào là hạnh phúc, mỗi lần lui khỏi là giày vò. Cô một mực phối hợp với hắn, thỏa mãn hắn. Ngoại trừ việc này, cô không biết nên làm gì hơn nữa.
Sau đó hắn ôm chặt cô vào lòng, chậm rãi nói: “Tôi thật không phải đứa con ngoan, từ nhỏ đến lớn đều theo ý bà ấy. Có một thời gian, tôi rất hận bà ấy, cũng hận chính bản thân. Hận mình tại sao có thể là con của bà ấy. Nhan Nghiên, nếu như tôi cẩn thận hơn, nhất định chuyện này sẽ không xảy ra. Bà ấy rời bỏ tôi quá dứt khoát. Tôi có thể tha thứ cho bà ấy. Nhưng với Lập Hạ, nó sẽ không gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng. ”
Nhan Nghiên không an ủi hắn, chỉ vuốt nhẹ mặt hắn, ôm hắn vào lòng. Hắn đau, cô cũng không thoải mái chút nào. Những năm qua, Tư Kình Vũ mất không biết bao nhiêu người thân. Cuộc chiến này, hắn lại thêm mất mát.
Buổi tối hắn nói rất nhiều, Nhan Nghiên chỉ chăm chú lắng nghe, về sau khi mệt mỏi, mới chậm rãi ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại cô ngửi thấy một mùi thơm. Nhan Nghiên xuống giường mặc quần áo, mở cửa ra thì thấy Tử Hằng đang bê sữa, bánh và trứng, cầm bát đến bàn ăn.Thấy cô, Tử Hằng nói: “Tiểu Nghiên, mọi người dậy rồi, con đi mua đồ ăn, có thể ăn rồi.”
Nhan Nghiên xem đồng hồ, đã chín giờ rồi. Cô nói: “Hằng Hằng, con phải đi học mà, tại sao vẫn còn ở đây?”
“Con có thể nghỉ một ngày được không?” Tử Hằng giả bộ đáng thương: “Bây giờ đã muộn rồi, mẹ, Hằng Hằng muốn ở cùng hai người.”
“Được rồi, cha sẽ báo với thầy giáo.” Sau lưng truyền đến giọng nói của Tư Kình Vũ, hắn mặc áo ngủ, trên mặt biểu lộ khá vui vẻ: “Hằng Hằng càng ngày càng hiểu chuyện, còn biết đi mua bữa sáng nữa.”
Nhan Nghiên nhìn Tử Hằng, trong lòng chua xót, cô nói: “Hằng Hằng, con vất vả rồi!” Nhưng sau đó, Nhan Nghiên lại thấy lạ, nhìn cha như vậy cậu không phải nên bất ngờ sao. Vì sao Tử Hằng lại có vẻ hài lòng? Nghĩ lại biểu hiện của Tử Hằng, cô liền hiểu ra, liếc Tư Kình Vũ, nói với con trai : “Tử Hằng, con được lắm, biết phối hợp với cha để lừa mẹ, xem ra trong lòng con, cha của con là quan trọng nhất phải không?”
“Đương nhiên không phải!” Tử Hằng lập tức ôm cổ Nhan Nghiên , “Trong suy nghĩ của con, Tiểu Nghiên vĩnh viễn là số một.”
Nhan Nghiên sẽ không bị bọn họ nịnh , cô kéo tay con trai ra: “Mẹ hỏi con, có phải con đã sớm biết cha con đã khôi phục trí nhớ? Con giúp cha con lừa mẹ, còn nói mẹ là người quan trọng nhất .”
“Oan quá, con bị cha lợi dụng.” Tử Hằng đầu hàng, Tiểu Nghiên tức giận rồi.
“Gió chiều nào che chiều ấy.” Tư Kình Vũ nhìn con trai.
Hậu sự của Tống Ngọc San tiến hành thuận lợi, Tư Kình Vũ để cho Đồng Mạch xử lí tất cả, hắn chưa muốn mọi người biết hắn đã hồi phục, chỉ ẩn thân ở phía sau. Tống Ngọc San muốn hỏa táng, bọn họ tới nơi đã thấy Tư Lập Hạ. Sau vài ngày, Tư Lập Hạ trở nên trầm mặc hơn, cô đã cắt tóc. Trên người mặc bộ áo đen, nhìn rất u ám. Hôm nay là lễ truy điệu, xong lễ mới có thể hỏa táng. Nhan Nghiên giúp Đồng Mạch tiếp khách, Tử Hằng đi theo cô ra ra vào vào. Ngược lại hai anh em Tư gia ngồi bên trong, trên mặt không chút cảm xúc.
“Anh, người mẹ giết có phải cha đẻ của em không?” Tư Lập Hạ đột nhiên mở miệng nói .
Tư Kình Vũ nhìn cô, Tống Ngọc San khi còn sống luôn một mực muốn chăm sóc Lập Hạ, hắn nói: “Đúng vậy, Lập Hạ, em không phải người khổ nhất, bà ấy mới là người phải chịu nhiều đau khổ .”
Tư Lập Hạ cười, nụ cười chua xót. Phát hiện sự thật quá đỗi tàn nhẫn, một đại tiểu thư không ai sánh bằng lại phát hiện bản thân mình cũng chẳng là gì cả. Cô hận, hận vì không ai yêu thương bảo vệ mình. Lần này trở về, cô cảm nhận được tình yêu của bà, cô cho rằng chỉ cần bảo vệ họ là ổn. Cô đã quá ngây thơ, có một số việc đã xảy ra, không thể nào trở lại được.
“Lập Hạ, em phải trưởng thành lên, trước khi chết người mẹ không yên lòng nhất là em.” Tư Kình Vũ nhìn quan tài, mẹ đang nằm trong đó, bà ấy muốn được hỏa táng. “Em còn có người anh này, anh sẽ chăm sóc em.”
Lập Hạ vẫn cười , cô bước đến quan tài của mẹ, bà đang ngủ rất yên lành, bĩnh tĩnh, tay của cô thiếu chút sẽ chạm được bà: “Trước khi mẹ chết, còn nói gì nữa?”
“Mẹ nói, bà xin lỗi em, muốn anh chăm sóc em.” Tư Kình Vũ đứng sau lưng cô, kéo cô ra: “Hai ngày nữa, anh đưa em đi Canada mấy ngày, bên kia có phòng nghỉ, em nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Tư Lập Hạ lắc đầu: “Anh, ba năm trước đây em đã thoát đi một lần, ba năm sau không nghĩ sẽ chạy trốn nữa. Lúc này em muốn đối mặt, bất kể sống hay chết, bất kể có chuyện gì xảy ra.”