Ads Chương : Giống mẹ mày.
Từ khi bước vào căn nhà này, người Nhan Nghiên sợ hãi nhất không phải là Tư Thành Đống, lại càng không phải lại là Tư Kình Vũ, mà là Tống Ngọc San. Phần lớn ác mộng của cô đều bởi vì Tống Ngọc San mà ra. Cứ nhìn thấy bà ta, người cô không thể khống chế được run rẩy. Càng không cần phải nói đến bây giờ, chân cô vẫn còn đau ghê gớm, ngay cả đứng cũng không xong.
Thời điểm yếu ớt như vậy, cô phải một mình đối mặt với Tống Ngọc San, cô thật sự rất sợ hãi.
Vào trong thư phòng, Tống Ngọc San ngồi vào bên cạnh bàn làm việc của bà ta, đôi mắt nhìn chằm chằm thẳng vào một thân chật vật của cô. Tóc của Nhan Nghiên toán loạn, ở trên vai và đầu. Làn da trắng nõn của cô sưng đỏ. Áo sơ mi cũng không có nút thắt, cô ôm lấy chính mình mới có thể miễn cưỡng che thân hình mảnh mai ở bên trong. Ánh mắt Tống Ngọc San chuyển xuống hạ thân của cô, giữa hai chân ẩm ướt của cô, thậm chí còn có dính máu.
Tự nhiên bà ta biết kia là cái gì, ánh mắt càng trở nên u ám, ra lệnh nói: “Đóng cửa lại, mày đi vào đây ngồi.”
Nhan Nghiên cảm thấy rất xấu hổ, cô cũng cảm giác được giữa hai chân mình ẩm ướt. Thậm chí chất lỏng không ngừng chảy ra, đó là của Tư Kình Vũ để lại bên trong, vừa rồi cô vội vã rời đi, lại đụng phải Tống Ngọc San , căn bản chưa kịp rửa sạch.
Cô đóng cửa lại, cũng không dám ngồi xuống, mà là có chút run rẩy đứng trước mặt Tống Ngọc San.
Tống Ngọc San vừa trở về được một giờ, vốn hôm nay có nhiệm vụ đi Pháp, ai ngờ thân thể lãnh đạo đột nhiên lại có vấn đề. Đoàn người bọn họ rối loạn ngay tại công ty. Được tin lãnh đạo chuyển nguy thành an, lúc đó các nhân viên mới tự đi về nhà. Về một lúc, bà ta cảm giác có gì đó không thích hợp.
Tìm người giúp việc để hỏi, Lập Hạ đi hát ở bên ngoài, vú Bảo cũng đi theo. Mà lúc người giúp việc trả lời, ê a như tiếng chuột chít dường có chuyện xảy ra. Ép hỏi một lúc mới biết được , Tư Kình Vũ kéo Nhan Nghiên vào trong phòng. Mấy người giúp việc các cô, ai cũng không dám lên tiếng cản việc của thiếu gia, đành phải trốn ở trong phòng xem như không nhìn thấy.
Bà lập tức gọi điện thoại cho vú Bảo, sai bà ta đưa tiểu thư trở về ngay lập tức. Khi trở về, Lập Hạ đã say như chết. Sai người đưa Lập Hạ về phòng nó nghỉ ngơi, bà cùng vú Bảo liền đến trước cửa phòng Tư Kình Vũ.
Phòng của nhà họ Tư hiệu quả cách âm cũng không tốt lắm, bà đứng ở cửa nghe rất lâu. Càng nghe, cơn tức giận từ đáy lòng càng dấy lên. Chuyện bà lo lắng nhất đã xảy ra, Nhan Nghiên cùng con bà đã quan hệ với nhau.
“Mày với mẹ đẻ mày thật là càng ngày càng giống nhau!” Tống Ngọc San thấy cô không ngồi xuống cũng không miễn cưỡng. Bà ta đè lửa giận xuống, trên mặt vẫn cực bình tĩnh, “Ngay cả bộ dạng trước mặt tao, có chút run rẩy, tao còn thấy thương xót! Thật sự giống mẹ mày như đúc!”
Nhan Nghiên ngẩng đầu lên, mỗi khi Tống Ngọc San nhắc tới mẹ cô, cô liền biết là bà ta muốn làm nhục cô! Cô đứng yên bất động, thực ra cô không thể đứng vững, chân mềm yếu vô lực, thậm chí muốn đứng cũng phải mất toàn bộ sức lực. “Bác Tống, chuyện đêm nay, cháu không muốn nghĩ tới, cháu , cháu là bị ép buộc!”
Tống Ngọc San vừa nghe vừa nghe lại càng không chấp nhận, giọng nói càng thêm chua ngoa không ít: “Ý của mày nói là con tao cưỡng bức mày!”
Giọng nói của bà ta như kim đâm vào cô, đâm đến mỗi tế bào trên cơ thể cô, không đổ máu nhưng rất đau. Cô cố thẳng lưng lên, hôm nay là Tư Kĩnh Vũ cưỡng bức cô. Nhưng cô cũng biết rằng, nếu bây giờ cô thừa nhận điều đó, Tống Ngọc San có thể sẽ xé nát cô. Nhưng nếu như không làm thế, như vậy tất nhiên cô cũng bị gán vào tội danh dụ dỗ Tư Kình Vũ.
“Kình Vũ có bạn gái của nó, thậm chí nếu nó muốn cô gái bằng tuổi mày, chỉ cần nó vẫy tay, còn cả khối cô nối tiếp nhau, nó cần phải cưỡng bức mày sao?” Không đợi cô trả lời, Tống Ngọc San tiếp tục bắn như sét đánh, nếu Nhan Nghiên còn dám nói câu Tư Kinh Vũ cưỡng bức, thì để xem tao giáo huấn mày như thế nào.