Ads Chương : Gặp phải Vương Đồng.
Nhan Nghiên lê thân thể bị tàn phá đi xuống lầu, vì Tống Ngọc San trở về, không ít người hầu cũng đi lên, đương nhiên bọn họ cũng thấy được. Đủ mọi loại châm chọc, mọi loại ánh mắt, cô chỉ có thể làm như không thấy.
Bây giờ trời còn chưa sáng, đèn lớn ở phòng khách dưới lầu lại đang sáng, cô đương nhiên cũng bị không ít ánh mắt nhìn vào. Cô thầm nghĩ muốn tìm một chỗ để trốn đi, nhưng căn phòng lớn này căn bản không có chỗ để cô ẩn giấu.
Cô đành phải trở lại phòng của cô và Vương Đồng, cô kéo cửa, phòng không khóa. Cô nhẹ nhàng thở ra, có lẽ là đêm qua Tư Thành Đống đi vào phát hiện cô không ở đây, nên sau khi rời khỏi Vương Đồng đã quên khóa cửa chăng.
Nhưng mà vừa cửa mở ra, một mùi khó chịu đã xông thẳng vào mũi cô. Cô chắc chắn nhận ra loại mùi này, mùi này chính là, rõ ràng chính là, buổi tối hôm qua cô đã phải trải qua. Cô có dự cảm không tốt, chưa kịp mở cửa liền thấy Vương Đồng đang ngồi ở trong góc, trên người đang quấn một cái chăn đơn độc, ánh mắt mở to ngây ngẩn.
Mà trên giường của Vương Đồng, một người đàn ông to lớn trần truồng đang nằm, không phải Tư Thành Đống thì còn ai! Lập tức Nhan Nghiên hiểu đã xảy ra chuyện gì. Đêm qua Tư Thành Đống tới phòng này, không tìm được cô, lại cưỡng bức Vương Đồng.
Vương Đồng nhìn thấy cô, nhưng vẫn như không nhìn thấy cô, vẫn ngây ngẩn ngồi dưới sàn. Chuyện gì đã xảy ra đêm qua, cho đến bây giờ cô ta đều không phản ứng được.
Đêm qua cô ta uống rượu, căn bản mọi việc đều không biết. Sau đó lại cảm giác như có người vào phòng, cô tưởng là Nhan Nghiên, trong lòng còn mắng con nhỏ thối tha làm sao lại vào được phòng. Nhưng đầu cô rất đau, choáng váng hoa mắt chóng mặt, căn bản không mở được mắt.
Sau đó lại có người đến trên giường cô, rồi cởi quần áo của cô, cô có thể nghe được miệng người đó không ngừng kêu tên: “Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, anh Thành Đống rất nhớ em!” Cô muốn kêu to, cô không phải cái cô Tuệ Tuệ mà hắn gọi kia, sau đó người kia lại không cho cô cơ hội. Môi của cô bị chặn, thân thể của cô bị người đùa nghịch hết lần này đến lần khác. Sau đó, lại bị làm cho rất đau, đau đến muốn khóc, muốn gọi người tới cứu mạng! Nhưng cô không thể kêu được, chỉ có thể ậm ừ trong miệng. Sau nữa là, giống như bắt đầu thoải mái, cái hoạt động kia, tuy rằng vẫn còn rất đau, cái chỗ đó cũng thấy trướng dần lên, cũng đau nhưng lại dễ chịu.
Khi cô tỉnh táo lại, trên người bị một người đàn ông đè nặng. Cô trần như nhộng, hai chân bị mở rộng, thân thể bị người khác xâm chiếm chặt chẽ. Trong ánh sáng lờ mờ, cô nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người đàn ông này. Đúng là chủ nhân của cái nhà này, Tư Thành Đống.
Cô luống cuống sợ hãi! Cô nghe được tiếng giày cao gót lộc cộc ở bên ngoài, là bà chủ đã trở lại! Cô không dám ra ngoài, không dám lộ ra. Tuy vú Bảo – mẹ cô là tâm phúc của bà chủ, nhưng nếu bà chủ biết được cô cùng tiên sinh ở trên giường, bà chủ nhất định sẽ không bỏ qua cho cô. Cô bò xuống giường, ngã xuống chân giường, không biết phải làm sao bây giờ? Mãi đến khi Nhan Nghiên đi vào, cô thấy được cô ta, mới dường như tìm được tri giác.
“Như thế nào, có phải mày rất đắc ý không?” Giọng nói Vương Đồng nhẹ nhàng bình tĩnh, lúc ánh mắt nhìn về phía Nhan Nghiên, mang theo vài phần hận ý.
Nhan Nghiên cũng luống cuống, cô không dám đến gần Vương Đồng, cũng không dám đến gần cái giường kia. “Tao, tao lấy quần áo!” Nói xong, cô đến tủ quần áo của mình lấy quần áo đi ra ngoài.
Vương Đồng đứng lên, dò xét cô từ trên xuống dưới: “Thì ra đêm qua mày cũng có một đêm tuyệt vời, chúc mừng mày, cuối cùng mày đã dụ dỗ được thiếu gia.”
Nhan Nghiên ôm chặt quần áo, cô rất muốn cảm thông cho Vương Đồng, đồng thời cũng sợ hãi cô ta. Cô đi tới cửa: “Tao muốn đi tắm!”
Vương Đồng đè cánh cửa lại, ánh mắt lại càng hung dữ: “Nhan Nghiên, mày nghe đây. Chuyện mày chứng kiến, nếu dám nói ra ngoài, tao sẽ giết mày.”
Nhan Nghiên đương nhiên hiểu được, chuyện như vậy mà để Tống Ngọc San biết được, đời Vương Đồng cũng tàn, và mẹ cô ta cũng đừng mong có thể ở lại nhà họ Tư.
“Tao không thấy cái gì cả, cái gì tao cũng không biết, như vậy mày đã vừa lòng chưa!” Nhan Nghiên đẩy tay cô ta ra, mở cửa đi ra ngoài.
Vương Đồng nghe âm thanh đóng cửa sầm một tiếng, nhìn lại chính mình, rồi nhìn người đang nằm trên giường kia. Rốt cuộc cô đã nhận thức được chuyện gì đã xảy ra, cuối cùng nước mắt cũng tích lại từng giọt rơi xuống.