Ads Chương : Hắn đã quên.
Nhan Nghiên vừa mới đi tới cửa, liền thấy xe của Tư Kình Vũ từ trong gara đi ra. Cô chưa đi được mấy bước, chiếc xe Lamborghini đã tiến đến dừng lại bên người cô. Tư Kình Vũ kéo cửa xe xuống, lạnh lùng nói với cô: “Lên xe!”
Nhan Nghiên nhìn thấy hắn ở trước mặt, sợ tới mức trái tim nhảy ra khỏi lồng ngực, cho dù thế nào cô cũng không chịu tới gần hắn. Cô bước nhanh hơn, làm bộ như không nghe thấy.
Tư Kình Vũ bị cô cố ý coi thường, thái độ tức giận, bóp còi ô tô liên tục gọi cô lên xe. Nhan Nghiên vẫn giống như không nghe thấy, tiến nhanh về phía trước, đầu cũng không quay lại. Tư Kình Vũ không thể kìm nổi tức giận, lái xe lên phía trước rồi dừng lại, nhanh chóng mở cửa xe rồi đến trước mặt giữ chặt cô: “Tại sao, cuối cùng thì cô đã dụ dỗ được ba tôi, bắt đầu không coi ai ra gì!”
“Anh nói cái gì?” Nhan Nghiên bị hắn chỉ trích đến hồ đồ, nhưng cô thấy trước mắt là cánh tay giữ chặt tay cô, nỗi sợ hãi tối qua ập đến. Cô điên cuồng đẩy cánh tay hắn ra, miệng nói: “Tư thiếu gia, tôi muốn đi học, anh buông ra.”
“Lên xe, tôi có lời muốn nói với cô.” Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào cô, rồi xem xét kỹ càng trên cổ cô, đỏ đỏ tím tím bên trong áo sơ mi. Đương nhiên hắn biết kia là cái gì? Ngăn chặn toàn bộ lửa giận bộc phát, trên mặt giả vờ nở nụ cười, “Thật sự là không giống nha! Qua một buổi tối ngắn ngủi, vậy mà cô dám ở trước mặt tôi vênh mặt hất hàm sai khiến sao?”
“Tôi không biết anh đang nói cái gì!” Nhan Nghiên không thoát ra được, trên đường người qua lại càng nhiều hơn, hơn nữa ở nơi phú quí giàu có này, đại đa số đều là người quen. Nhan Nghiên cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, “Tư Kình Vũ, tôi đã như vậy, anh còn muốn thế nào!”
“Tôi muốn hỏi cô, cô lên xe rồi nói sau.” Tư Kình Vũ mở cửa xe, đem cô lên xe, rồi đóng sầm cửa xe. Hắn bước lên đầu xe, nhìn cô cảnh cáo một cái, rồi mới lên xe.
Nhan Nghiên gắt gao ôm chặt túi sách, cô sẽ không quên đêm qua hắn đối với cô như thế nào, chẳng lẽ hắn bắt cô phải nghĩ đến một lần nữa sao chứ? Hắn làm hại cô còn chưa đủ hay sao? Dựa vào cái gì mà còn muốn bắt nạt cô.
Ở trên xe, Tư Kình Vũ đưa tay kéo tay cô: “Đêm qua là cô chủ động dụ dỗ ba tôi đúng không?”
Nhan Nghiên bị hỏi làm cho mơ hồ, rõ ràng là đêm qua hắn đã kéo cô tới phòng, dùng mọi cách lăng nhục ức hiếp cô. Bây giờ lại hỏi, có phải là cô dụ dỗ cha hắn hay không! Rất hoang đường, rất buồn cười! Cô nén chịu không để rơi lệ nói: “Tôi không biết anh nói cái gì, tôi chưa từng có ý định dụ dỗ cha anh!”
“Cô còn không thừa nhận!” Trong đầu Tư Kình Vũ hiện lên là cha hắn đi từ phòng cô ra áo quần không chỉnh tề, “Cô phủ nhận cũng vậy thôi, buổi sáng hôm nay chính mắt tôi nhìn thấy ba tôi đi từ trong phòng cô ra. Chúc mừng cô, tìm cách dụ dỗ ba con tôi nhiều như vậy, cuối cùng cô cũng thành công.”
Nhan Nghiên mở to hai mắt, nhìn hắn không thể tin nổi, miệng thì thào hỏi: “Chẳng lẽ, mọi chuyện đêm qua, anh không hề nhớ sao?”
Trong lòng Tư Kình Vũ hốt hoảng, nắm chặt cổ tay cô nói: “Đêm qua có chuyện gì?” Hắn không quên gương mặt mơ hồ kia, giống gương mặt trước mắt, tim hắn loạn nhịp, hồi hộp trống ngực, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô, như muốn nhìn thấu vào trong sâu thẳm linh hồn cô.
Nhan Nghiên không quên lời cảnh cáo của Tống Ngọc San, nhưng mà nhất thời cảm thấy bi thương. Hắn đã quên hoàn toàn việc tối qua. Nhưng mà, vì sao hắn có thể quên, vì sao hắn lại không nhớ! Tối hôm qua hắn không hề say, hắn vô cùng tỉnh táo mà!