Ads Chương : Tiến lùi đều không được.
Vú Bảo một mực ở trong phòng bếp làm việc, trong lòng lại nghĩ thầm sao mãi mà không thấy Vương Đồng. Con nhỏ chết tiệt, là tiểu thư uống rượu nên xin phép không đi đến trường, chẳng lẽ nó cũng không muốn đi hay sao chứ? Vú Bảo hầu hạ cơm nước cho Tư Thành Đống xong, tiên sinh còn hỏi Vương Đồng đã dậy hay chưa. Nhất thời bà thấy kì quái, từ lúc nào thì tiên sinh bắt đầu quan tâm đến con nhóc con kia!
Vú Bảo vừa nghĩ vừa đi lên, mở cửa phòng Vương Đồng. Vương Đồng đã thay xong quần áo, đang sắp xếp lại túi sách. Thấy mẹ cô đi vào, cũng không ngẩng đầu lên, cầm túi sách muốn đi ra ngoài.
“Con nhỏ chết tiệt, mày không thấy mẹ đi vào hay sao? Còn dám trưng ra bộ mặt khó coi.” Vú Bảo kéo tai Vương Đồng ngồi xuống, “Sáng sớm trốn ở trong phòng, mới lúc nãy tiên sinh hỏi mày, đã dậy chưa, đã ăn cơm chưa.”
Vú Bảo nhắc tới Tư Thành Đống làm sắc mặt Vương Đồng có chút hơi biến đổi, cô xoa xoa cái tai bị mẹ cô kéo đau: “Vậy mẹ nói như thế nào!”
“Mẹ nói đúng sự thật thôi.” Vú Bảo nhìn sắc mặt bất thường của Vương Đồng, “Con nhỏ chết tiệt này, tối qua uống rượu hay sao! Lát nữa, tiên sinh nói cho mày chén trà đặc, còn sai lão Vương đưa mày tới trường.”
“Con không cần ba đưa tới trường!” Vương Đồng trầm mặc dị thường, ánh mắt lại thâm sâu nhìn mẹ cô, “Con tự mình đi tới trường là tốt rồi!”
“Đồng Đồng, mày uống nhầm thuốc hay sao!” Vú Bảo nhìn con gái chỗ nào cũng thấy không bình thường, kéo con gái đến bên người, “Bình thường, nếu ba lái xe đưa con tới trường, mà không vui thì con hỏng rồi.”
Vương Đồng vẫn trầm mặc, một lát sau mới nói: “Mẹ, con cho mẹ xem một thứ.” Cô mở tủ quần áo của chính mình, lấy ra một cái ga giường bẩn ném lên trên giường cho mẹ cô nhìn.
Vú Bảo vừa nhìn thấy dấu vết trên ga bẩn kia, lập tức hiểu được. Sắc mặt biến đổi ngay tức khắc, kéo con gái hỏi: “Rốt cuộc sao lại thế này? Đồng Đồng, ai ức hiếp con!”
Nhưng Vương Đồng lại bình tĩnh: “Đêm qua, tiên sinh ngủ lại trong phòng con!”
Sắc mặt vú Bảo nhất thời trắng bệch, chuyện này gây chấn động quá lớn, bà nhất thời luống cuống, hoang mang lo sợ: “Sao tiên sinh lại đến phòng của con, Đồng Đồng, con nói là, con cùng tiên sinh, cùng tiên sinh…”
“Đúng vậy!” Vương Đồng thu dọn lại ga giường, cô sớm đã nuốt lệ vào trong, giờ phút này một giọt nước mắt cũng không chảy. “Là tiên sinh tới tìm Nhan Nghiên, nhưng nó không có ở trong phòng, mà lúc đó con uống rượu say nằm ở trên giường, không biết gì cả. Con có cảm giác có người chạm vào người con, nhưng con không tỉnh táo được, càng không có cách nào phản kháng được. Lúc con tỉnh lại, thì tiên sinh ở trên giường của con.”
“Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy!” Vú Bảo lúc này không phải lo lắng con gái còn trong sạch hay không, mà là nghĩ đến chuyện nếu bà chủ biết được, thì mấy người họ Vương không những không thể ở lại Tư gia, mà chỉ sợ Đồng Đồng đường sống cũng không còn. Đột nhiên bà nhớ tới, đêm qua tiên sinh cũng uống rượu, chẳng lẽ là tác dụng của thuốc ở trong rượu kia. Là bà bỏ thuốc, hiển nhiên là bà gián tiếp hại con gái bà, trong lòng bà dâng lên áy náy vô cùng.
“Có thể tối hôm qua tiên sinh cũng uống say.” Vương Đồng không biết lo lắng trong lòng của mẹ cô, lại vẫn bình tĩnh tiến lên cầm tay bà nghiêm túc nói, “Nhất định không thể để bà chủ biết chuyện này, mẹ, nhất định mẹ phải giúp con.”
Đương nhiên Vú Bảo biết việc này, bà biết rất rõ bà chủ đối phó với đàn bà bên ngoài của Tư Thành Đống thủ đoạn như thế nào! Đầu óc bà rất loạn, thảo nào cả đêm qua không thấy tiên sinh, may mắn bà chủ vội vàng lo xử lý chuyện thiếu gia, nên không còn tâm tư quản tiên sinh ở đâu. Bà định nói với con gái chuyện hạ dược đêm qua, nhưng lại sợ con gái hận mình. Chuyển hướng nói: “Tiên sinh, tiên sinh nói thế nào?”
“Tiên sinh không nói gì cả!” Đôi mắt Vương Đồng hoang mang trống rỗng, chỉ có trầm lặng nói, “Ông ta chỉ nói về sau con phải ngoan ngoãn một chút.”
Vú Bảo nghe xong, lại thêm một đợt đả kích thật lớn! Ý tứ này không cần nói cũng hiểu, tiên sinh không định kết thúc việc như vậy, ông ta muốn Đồng Đồng làm tình nhân nhỏ của ông ta. Bà cầm lấy tay con gái vội la lên: “Đồng Đồng, con điên rồi hay sao?” Con không biết bà chủ là ai hay sao? Nếu như bà chủ biết, cả nhà chúng ta đều phải chết!”
“Con được lựa chọn hay sao chứ?” Vương Đồng hỏi lại, “Mẹ, con đã bị hủy, bắt đầu từ đêm qua, con đã bị hủy rồi. Cho dù không đáp ứng tiên sinh, tiên sinh cũng sẽ không tha cho con, không phải sao?
Vú Bảo im lặng, Vương Đồng nói đúng, hiện giờ đã tiến lùi đều không được. Bà ôm chặt con gái, không khỏi khóc nức nở: “Con gái đáng thương của tôi, biết làm sao bây giờ?”
“Nhan Nghiên đã biết chuyện con và tiên sinh rồi, nhưng mà nó không dám nói gì hồ đồ đâu! Cho nên chỉ cần giấu bà chủ và thiếu gia là được rồi!” Vương Đồng lấy khăn giấy lau nước mắt mẹ cô , “Mẹ, sáng hôm nay có ai thấy tiên sinh ở trong phòng con đi ra hay không?”
“Buổi sáng mọi người đều loạn, cũng may bà chủ đã đi khỏi từ sáng sớm, tiểu thư còn chưa rời giường. Những người hầu khác, có nhìn thấy cái gì cũng không dám nói lung tung.” Vú Bảo quẹt nước mắt nói.
Vương Đồng gật gật đầu: “Con muốn đi học, mẹ, về sau mẹ nói chuyện với bà chủ nhất định phải cẩn thận.”
Vú Bảo không có ý kiến gì cả, trong lòng lại đau thương sợ hãi, nhìn bộ dạng bình tĩnh của con gái, nhất thời kinh ngạc. Con gái tùy hứng điêu ngoa trong một đêm đã trưởng thành!