Ads ch: Đánh vỡ
Đúng lúc Văn Vi vào,ánh đèn mờ ảo khiến cô sửng sốt, phía trước bàn làm việc là bóng dáng của người khiến cô choáng váng. Cho dù phòng có tối thì cô cũng thấy rõ hai người đang làm cái gì. Nhan Nghiên đang ngồi trên người của Tư Kình Vũ. Từ góc độ của cô thấy Tư Kĩnh Vũ đang cúi đầu chôn trên ngực Nhan Nghiên.
“Kình Vũ, anh ở đó sao? Anh đang làm cái gì vậy?” Văn Vi đứng ngây ngốc hỏi.
Hai người như là không ngờ tới lại có người bắt gặp, thân thể cứng ngắc vài giây. Nhan Nghiên vội vàng rời khỏi người Tư Kình Vũ, tìm được áo sơ mi của mình, vội vàng nói:“Văn Vi, cô đừng hiểu lầm! Vừa rồi, là tôi không cẩn thận vướng phải tất chân, Tư tổng giúp tôi sửa sang lại mà thôi.”
Cô vừa vặn xoay người, cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ như vậy đủ để đập vào mắt Văn Vi. Cô ta tiến lại gần nói: “ Cô là Nhan Nghiên?”
Quần áo Tư Kình Vũ cũng không gọn gàng, trong khoảnh khắc muốn giải thích với Văn Vi. Nhưng mà sự thật hắn đã làm cho dù phủ nhận thì có ích gì. Con mắt đen và sâu của hắn dưng trên người Nhan Nghiên. Nha đầu kia lộ ra bộ dáng hốt hoảng, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên sự thỏa mãn. Điệu bộ này của cô giống như vừa thực hiện thành công một kế hoạch đã được bố trí tỉ mỉ. Lửa giận bừng lên trong lòng hắn. Nhưng trông lúc này, việc cần thiết nhất là trấn an Văn Vi. Bởi thế, hắn buộc phải kìm nén.
” Em, Nhan Nghiên đây ạ. Chị Văn Vi, chị đừng hiểu lầm, giữa em và anh Vũ thực sự không có chuyện gì hết.”.Áo sơ muii của Nhan Nghiên hoàn toàn bị cởi ra, trên cổ vẫn còn lưu lại dấu hôn của Tư Kình Vũ. Hình ảnh này đập vào mắt Văn Vi thập phần chói mắt.
Văn Vi thấy đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Cô lại quay ra nhìn Tư Kình Vũ. Môi anh vẫn còn hơi sưng, cravat buông lờ lững, cúc áo cũng gần như bung hết ra. Nếu đây gọi là không có chuyện gì thì như thế nào mới được tính là chuyện đây?
” Cô ra ngoài trước đi” Tư Kình Vũ thực không thể chịu nổi cái kiểu miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo của Nhan Nghiên.
” Kình Vũ ca, anh hãy để em giải thích với chị Vi” Nhan Nghiên điềm đạm nói ” Không thể để chị Vi hiểu lầm chúng ta”
Tốt lắm, khá khen cho Nhan Nghiên. Quả nhiên, hắn đã quá xem thường cô rồi. Ba chữ “Kình Vũ ca” này thoáng làm hắn chấn động một chút. Ánh mắt lại càng trở lên lạnh lùng hơn ” Cô ngay lập tức đi ra ngoài cho tôi, có nghe không?”
Nhan Nghiên lộ ra dáng vẻ vô cùng đáng thương. Hai dòng nước mắt như chỉ trực rơi xuống. Đúng vậy , chuyện hôm nay là do cô cố tình sắp xếp. Lúc sáng, ở quán cafe gần công ty, cô vô tình nghe được Văn Vi hẹn ăn trưa với Tưu Kình Vũ. Khi đến làm việc, vừa vặn hắn lại muốn cô sửa đến điểm trong bản kế hoạch.
Lúc ấy, thực ra cô cũng không có ý xấu. Thế nhưng, Tư Kình Vũ lại cố tình bắt cô đợi cả tiếng đồng hồ. Khi đó cô mới nảy ra chủ ý này. Thật ra, khi bắt đầu, cô cũng không nắm chắc phần thắng. Nếu Tư Kình Vũ không tự mua dây buộc mình thì Nhan Nghiên cũng không có cách nào động tới hắn.Giờ này, cô có thể làm cho hắn mất mặt truoicws vị hôn thê, đều do hắn chuốc lấy. Thật đáng lắm. Cô cười thầm trong bụng. Thế nhưng, ngoài mặt, cô lại tỏ ra vô cùng đáng thương, lấy tay khẽ gạt nước mắt, cô nói : ” Vậy em ra ngoài trước vậy.”
Tư Kình Vũ nhìn theo dáng vẻ lúc đi ra ngoài của Nhan Nghiên, cảm thấy rất tức giận. Nhất định, hắn phải cho cô một bài học.
“Văn Vi, anh xin lỗi” Hắn thừa nhận vừa rồi mình đã không thế thoát khỏi sự mê hoặc của cô. Chết tiệt, trước đến nay, đã có rất nhiều người đàn bà muốn câu dẫn hắn, nhưng hắn vẫn có thể giữ thái độ lạnh lùng. Tại sao, cô ta chỉ với vài thao tác nhỏ đã có thể khiến anh bị lừa mà quên đi lời hẹn với Văn Vi.
“ Không sao, quả thực em đã làm khó anh” Văn Vi né người tránh sự động chạm của hắn. Mặc dù khóe mắt vẫn còn ngân ngấn lệ, nhưng cô lại cười “Chẳng phải em đã sớm nói với anh rồi sao, cho dù anh có đi ong bướm ở bên ngoài, em cũng sẽ không oán trách. Nếu có trách thì chỉ có thể trách vị hôn thê như em không thể làm cho anh cảm thấy thỏa mãn mà thôi”
Tư Kình Vũ bước tới ôm lấy cô “ Vi Vi, anh xin lỗi. Anh thực sự xin lỗi em” Từ sau sự kiện đó, Văn Vi luôn bị ám ảnh. Đã có nhiều lần, bọn họ đã thử bắt đầu nhưng mỗi lần như vậy, cô đều tỏ ra sọ hãi, co rúm người lại, run rẩy, thậm chí còn hét lên, cầu xin hãy buông tha cho mình. Trải qua vài lần như vậy, Tư Kình Vũ cũng không bao giờ đòi hỏi cô chuyện đó. Văn Vi cũng vì thế mà cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Thậm chí đã có lần cô còn nói đồng ý cho anh ra ngoài tìm một người đàn bà giúp anh thỏa mãn dục vọng.
Mấy năm nay, Tư Kình vũ vẫn luôn ở bên Văn Vi, chưa từng nghĩ sẽ chi tay cô. Hắn luôn muốn có thể kết hôn với cô, nhưng lần nào cũng bị cô từ chối. Vất vả lắm hắn mới có thể thuyết phục cô đồng ý đính hôn. Vì bản thân Văn Vi vẫn luôn mặc cảm với căn bệnh của mình. Ngày nào chưa thoát khỏi được nỗi ám ảnh đó thì cô không thể cùng Tư Kình Vũ kết hôn.
Đã nhiều lần, Tư Kình Vũ muốn cô tham gia điều trị tâm lý, nhưng cô không chịu. Mỗi lần tới gặp bác sĩ, cô lại nhớ tới những chuyện đau lòng trước đây, khiến cô không thể chịu nổi. Vì thế hắn cũng không nhắc lại chuyện điều trị với cô nữa.
Văn Vi hiểu rõ, Tư Kình Vũ đang ở thời kỳ sung sức. Mặc dù mấy năm nay, cô đều không thể đáp ứng cho hắn, nhưng hắn cũng chưa từng đi ra ngoài làm chuyện xằng bậy. Đã có không biết bao nhiêu cô gái chủ động tìm tới hắn, thậm chí Tống Ngọc San còn an bài nhiều người đến câu dẫn hắn, nhưng hắn đều không màng tới. Đến bây giờ, Tống Ngọc San vẫn luôn cho rằng cô không xứng với Tư Kình Vũ. Tuy vậy, hắn lại luôn khiến cô tin rằng không có chuyện gì có thể khiến hai bọn họ chia tay nhau, khiến cô thực rất yên tâm. Nhưng cô không thể ngờ rằng, hôm nay, chỉ một Nhan Nghiên đã có thể phá vỡ sự yên tĩnh trong lòng cô.
“ Đừng nói nữa, Kình Vũ” Điều cô hi vọng không phải là sự thừa nhận này của hắn. Cô mong hắn có thể nói dối cô, nói rằng thực sự đây chỉ là một sự hiểu lầm, thực ra anh chỉ giúp Nhan Nghiên chỉnh lại đôi tất thôi “Em không trách anh. Nếu quả thực anh muốn cùng với Nhan Nghiên, em cũng sẽ không trách anh”
“ Vi Vi” Tư Kình Vũ nghe Văn Vi nói vậy, nhất thời cảm thấy sững sờ “Không phải chúng ta đã từng nói sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện chia tay sao? Huống hồ, hiện tại chúng ta đã đính hôn. Anh hứa với em, những chuyện như thế này về sau nhất định sẽ không xảy ra nữa”
Văn Vi trước nay vẫn luôn một mực tin tưởng Tư Kình Vũ. Nhưng cô biết, lần trở lại này của Nhan Nghiên không hề đơn giản.
—————–
Tư Kình Vũ nắm tay Văn Vi bước vào thang máy, cùng cô chuẩn bị ra ngoài ăn trưa. Khi cánh cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một thân ảnh đột ngột xuất hiện : “Chờ một chút!”
Tư Kình Vũ lạnh lùng nhìn người vừa vội vã đi tới. Nhan Nghiên vừa thở gấp vừa cười cười nhìn hai người bọn họ
“ Nhà thiết kế Nhan Nghiên, cô nên biết đây là thang máy chuyên dụng của tổng tài. Hơn nữa, sao giờ này cô vẫn còn ở đây? Chẳng phải cô nên trở về phòng thiết kế làm việc sao?” Tư Kình Vũ tỏ rõ thái độ không muốn dùng chung thang máy với cô.
“ Ồ thật sự đã lâu rồi, tôi không có dịp gặp lại chị Văn Vi. Lần ngày ngẫu nhiên gặp mặt, hi vọng có thể cùng chị ôn lại chuyện cũ” Nhan Nghiên vờ như không nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Tư Kình Vũ, cô tiếp tục cười cười nhìn Văn Vi.
“ Tôi nghĩ, tình cảm của chúng ta không thân thiết đến mức như cô nghĩ đâu. Phiền cô đi ra giùm cho” Tư Kình Vũ lạnh lùng. Hắn thật không dễ dàng gì mới có thể làm Văn Vi nguôi giận. Hắn không muốn bị Nhan Nghiên làm cho những cố gắng đó đều đổ sông, đổ bể hết.
Nhan Nghiên trưng ra bộ dạng đáng thương, cười buồn chuẩn bị bước ra ngoài thì đột nhiên Văn Vi lên tiếng : “ Kình Vũ, đừng như vậy, thang máy lớn như thế này, hơn nữa, thật sự cũng đã rất lâu rồi chúng ta không gặp lại Nhan Nghiên. Em muốn cùng cô ấy nói chuyện một chút.
Văn Vi đã mở miệng, Tư Kình Vũ đành phải nhượng bộ. Hắn nhìn thấy rõ vẻ đắc ý trên khuôn mặt Nhan Nghiên.
“Nhan Nghiên thật không ngờ, có một ngày cô có thể trở thành nhàn thiết kế chính của tập đoàn Lãng Triệu” Văn Vi vui vẻ nói chuyện với Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên thật bội phục khả năng kiềm chế của Văn Vi. Chỉ vừa mới đây thôi, cô ta chứng kiến cảnh thân mật giữa cô và Tư Kình Vũ mà bây giờ đã có thể cùng cô cười nói vui vẻ như vậy. Cái này chắc chắn không phải là sự độ lượng mà là cô ta đang cố tình đóng kịch. Là phụ nữ, cô hiểu rằng, trên đời này, không có bất kỳ người đàn bà nào có đủ lòng bao dung để khi tận mắt nhìn thấy cảnh đó vẫn có thể cùng tình địch trò chuyện thoải mái như vậy. Đây chỉ có thể cho thấy là cô ta rất giỏi đóng kịch mà thôi.
“ Làm sao em có thể so sánh với chị được. Em nghe nói bây giờ chị Văn Vi đã là phó giáo sư rồi” Nhan Nghiên vừa cười vừa không quên ca ngợi Văn Vi.
“ Cô biết thật rành mạch đấy” Tư Kình Vũ ở bên cười lạnh.
“ Kình Vũ ca, không phải em đã nói trước rồi sao? Nếu không chuẩn bị kỹ càng, em đâu dám ngang nhiên xuất hiện trước mặt anh” Nhan Nghiên thằng thắn đối đáp với Tư Kình Vũ.
Tư Kình Vũ nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt Văn Vi, hắn hiểu rằng Nhan Nghiên tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ của mình. Hắn cứng rắn nói: “ Đây là công ty, tôi nghĩ cách xưng hô như vậy không thích hợp . Phiền cô gọi tôi là tổng tài”
“ Chẳng phải vừa rồi anh kêu em gọi như vậy sao” Nhan Nghiên bày ra bộ mặt ủy khuất trả lời. Bộ dáng đó của cô đã nói lên rất nhiều điều. “ Vậy từ giờ, em sẽ không gọi là Kình Vũ ca nữa, sẽ gọi tổng tài”. Lát đi xuống chắc cô phải ói mất.
Người còn lại, nhìn thấy hai người kia liếc mắt đưa tình với nhau, sắc mặt vốn đã khó coi, hiện tại càng trở nên nhợt nhạt.
Tư Kình Vũ nghe giọng nói nhừa nhựa của Nhan Nghiên, cảm thấy rất bực bội. Nếu không phải có Văn Vi ở đây, hắn sẽ không ngại ngần mà bóp chết cô. Hắn thật hối hận đã để cô đi cùng. Hắn nhìn Nhan Nghiên đấy đe dọa, như muốn cảnh cáo nếu cô còn tiếp tục nói bậy, thì hãy tự gánh lấy hậu quả.
Xuống đến lầu một, Nhan Nghiên bước ra ngoài, Văn Vi vội vã chạy theo, quay lại nói với Tư Kình Vũ “Anh đi lấy xe, em đợi anh trước cửa”
Tư Kình Vũ lo lắng Nhan Nghiên sẽ nói những chuyện không nên nói với Văn Vi. Nhưng nhìn bộ dạng bình tĩnh của Văn Vi, hắn biết, cô có chuyện cần nói với Nhan Nghiên, hắn không thể xen vào.
Nhan Nghiên không hề bất ngờ khi nghe Văn Vi đề nghị nói chuyện. Cô cùng Văn Vi đến quán café gần công ty. Hai người chọn một cái bàn, ngồi xuống, Văn Vi gọi một tách café, rồi cười nói: “Sáng nay, nhìn thấy cô ở đây, tôi cứ nghĩ mình bị hoa mắt. Nhưng bây giờ, tôi có thể chắc chắn, sáng nay cô đã đến đây ăn sáng”
Nhan Nghiên gọi cho mình một tách café nhiều đường rồi chậm rãi nói : “ Vậy sao? Vậy mà sáng nay, em không để ý là chị cũng ở đây”
“Cô không cần phủ nhận. Sáng nay, chắc hẳn cô đã nghe được tôi hẹn ăn trưa với Kình Vũ. Vì thế, lúc nãy, trong văn phòng, cô cố tình diễn cảnh đó cho tôi xem.” Văn Vi vừa nhấm nháp ly café vừa nói. Vì đã hẹn với Tư Kình Vũ, nên Văn Vi không muốn vòng vo, mất nhiều thời gian với Nhan Nghiên.
Thật có tính khiêu chiến! Mặc dù, âm mưu của mình bị vạch trần nhưng Nhan Nghiên cũng không cảm thấy quá bất ngờ, chỉ mỉm cười tiếp tục nhìn Văn Vi.
“ Nhan Nghiên, tôi muốn nói cho cô biết rằng, mấy năm nay tôi ở bên cạnh Kình Vũ, đã gặp qua vô số loại đàn bà, xinh đẹp có, tâm cơ thủ đoạn cũng có. Nhưng tôi tin tưởng với tình cảm đã nhiều năm của chúng tôi, Kình Vũ anh ấy nhất định sẽ không phản bội tôi. Và thực tế là anh ấy chưa bao giờ làm tôi thất vọng. Còn cô, hiện tại cũng đã làm mẹ của người ta rồi, mong cô hãy giữ gìn hình tượng một chút.” Văn Vi nói bằng cái giọng trịch thượng như đang dạy dỗ hậu bối.
Nhan Nghiên bật cười : “ Văn Vi, cô thực sự cho rằng Tư Kình Vũ sẽ không bao giờ phản bội cô sao? Đúng vậy, quả thực là tôi có âm mưu, cố tình muốn dụ hắn vào bẫy. Nhưng nếu thực sự Tư Kình Vũ đúng như lời cô nói thì đâu có màn kịch hấp dẫn như vậy để cho cô xem”
Ngón tay cầm ly café của Văn Vi trở nên trắng bệch : “ Nhan Nghiên, đúng là Kình Vũ đã bị cô mê hoặc nhưng tôi và anh ấy đã đính hôn rồi, không lâu nữa chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ. Cô là một cô gái tốt, một người mẹ tốt, tôi nghĩ cô sẽ không phá hỏng chuyện tốt đẹp của người khác. Chẳng lẽ cô muốn con cô biết cô là người thứ ba sao?”
Lần này, đến lượt sắc mặt của Nhan Nghiên thay đổi. Cô đã đánh giá quá thấp Văn Vi. Cô ta đã ở bên Tư Kình Vũ nhiều năm như vậy, lại có thể khiến hắn toàn tâm, toàn ý vì cô ta, hẳn không phải là chuyện đơn giản. “ Văn Vi, tôi có thể thẳng thắn nói với cô rằng, loại người như Tư Kình Vũ có cho tôi cũng không cần. Nhưng những gì mà Tư gia thiếu tôi, tôi nhất định phải đòi lại. Mà những lời này cô nghĩ cô có tư cách để nói với tôi sao. Lâu như vậy đã bao giờ Tư Kình Vũ nói cho cô biết, giác mạc cô đang dùng là từ đâu mà có sao?”
Văn Vi vẫn rất thản nhiên: “ Chuyện đó có cần thiết phải hỏi sao? Cho dù con mắt này là của cô cho tôi thì cũng có sao? Chẳng qua cũng chỉ là một loại giao dịch mà thôi. Cô đã đồng ý nhận hai ngàn vạn và để Kình Vũ giúp cô xuất ngoại đó thôi.”
Lúc này, Nhan Nghiên cảm giác thực sự chấn động. Cô vẫn luôn cho rằng sự việc năm đó, Văn Vi hoàn toàn không hay biết, nhưng hóa ra cô ta đã biết tất cả từ lâu.
“ Có phải cô không ngờ tới không?” Văn Vi dừng một lát, chậm rãi nhấm nháp ly café của mình “ Ngày đó, mặc dù, tôi nhìn không rõ lắm, nhưng cũng không phải là mù hẳn. Nhiều chuyện đã xảy ra như vậy, tôi không ngốc đến nỗi để không thể hiểu nổi. Tôi cũng không có nhiều thời gian để tranh giành với cô. Nhan Nghiên, cô đừng tự cho mình là thông minh nữa. Kỳ thực cô vẫn còn rất non tay”
Nhan Nghiên cười nhạt : “ Không hổ danh là người đàn bà của Tư Kình Vũ. Cô rất xứng để làm người nhà họ Tư”
“ Nhan Nghiên, tôi nói với cô lần cuối cùng. Cô muốn làm gì nhà họ Tư tôi mặc kệ. nhưng tốt hơn hết cô đừng động vào người đàn ông của tôi. Nếu không, những người mà cô cần đối phó sẽ không chỉ có nhà họ Tư mà còn có cả tôi nữa.” Nói xong, Văn Vi cầm túi xách đứng lên, tươi cười, tiến nhanh về phía cửa. Lúc này, Tư Kình Vũ cũng đang định đi vào.
“ Đáng tiếc, tôi lại cứ muốn trêu vào đó” Mặc dù, âm thanh của cô rất nhỏ. Nhưng cô biết, những lời đó đã đủ để lọt vào tai Văn Vi.
Tư Kình Vũ dùng ánh mắt để cảnh cáo cô. Nhan Nghiên mỉm cười mà chống đỡ cái nhìn ấy. Cô biết cuộc chiến mà cô phải đối mặt sẽ rất khó khăn, nhưng một khi cô đã dấn thân vào thì không thể quay trở lại.