“Người tòa soạn báo nào làm?” Sáng sớm, Đông Bác Hải mới vừa ăn mặc chỉnh tề, thì An Sâm đã cầm tờ báo hấp tấp đi tới , xem xong tờ báo thì nguyên gương mặt tuấn tú của anh đều tối lại, cắn răng nghiến lợi hỏi.
An Sâm nín thở một hơi, rồi trầm giọng nói: “Tòa soạn báo kia sáng nay đã bị ông cụ kêu ngừng.” Xảy ra tin đồn lớn như vậy, Đông lão có thể không ra mặt can thiệp sao! “Tra được vị trí của Vô Song chưa?” Xoa xoa sống mũi mệt mỏi, Đông Bác Hải bực bội hận không thể giết hai người tới cho hả giận, con mẹ nó, thậm chí có người còn dám đâm sau lưng anh, chờ anh tra được thì nhất định sẽ khiến cho đối phương chết không được tử tế.
“Dạ, tổng giám đốc muốn đi tới lập tức sao?” “Ừ, còn có phải lập tức đi các đại lý báo mua hết tờ báo cho tôi rồi đốt đi.
Một phần cũng không lưu.” “Được!” An Sâm ở trong lòng phỉ báng: hiện tại đi gặp có phải chậm quá không, đã sớm nhắc nhở anh ta rồi, chuyện như vậy làm tổn thương người cũng là tổn thương mình.
Từ bệnh viện trở lại khách sạn, Vô Song bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị đi trở về nhà, cô cũng đã báo với Đông lão là cơ thể khó chịu, và Đông lão đã cô phép cô nghỉ.
Dọn dẹp đồ đến một nửa, thì đột nhiên gian phòng lắc lư, hình như là động đất.
.
.
.
.
.
“Vô Song, em đang ở đâu?” Kiều Lệ Vũ đẩy cửa phòng vọt vào, anh còn chưa kịp đeo kính sát tròng lên, cho nên cái gì cũng không thấy rõ, ở trước mắt chỉ là một mảnh trắng mơ hồ.
Vô Song ngồi ở trên giường, thấy anh giống như người mù dùng tay chạm, thì chân mày chau chặt, Kiều lệ Vũ vẫn còn đang lo lắng bất an nên gọi: “Vô Song, em đang ở đâu, đừng sợ anh tới cứu em đây.” “Lệ Vũ.” Gian phòng lắc lư mười mấy giây thì ngừng lại, cô nhẹ nhàng đáp một tiếng với anh, Kiều Lệ Vũ ngừng lại hỏi: “Vô Song em đang ở đâu?” “Em ở ngay trước mặt anh, anh không nhìn thấy em sao?” Cổ họng của cô có chút nghẹn ngào, nước mắt làm tầm mắt mơ hồ.
“Anh nhìn thấy em rồi, ha ha, em đừng sợ anh lập tức tới bảo vệ em ngay.” Anh theo giọng của cô đi tới, Vô Song đứng dậy lui ra khỏi giường, Kiều Lệ Vũ ngây ngốc đi tới, và bị vấp ngã xuống giường, anh sờ loạn một lúc, “Vô Song em đang ở đâu? Vô Song.
.
.
.
.
.” Vô Song đi tới, đỡ anh từ trên giường ngồi dậy, lấy tay quơ quơ trước mắt anh, anh cầm tay của cô và dịu dàng cười nói, “Đừng lắc lư, anh nhìn thấy.” “Lệ Vũ, con mắt của anh sao thế?” Tại sao cô luôn không biết ánh mắt của anh có vấn đề.
“Còn không phải là do mấy năm nay ở nước ngoài cố gắng học sao, nên mới không bảo vệ nó tốt.” Kiều Lệ Vũ nhẹ nhàng cười nói.
“Tại sao không giải phẫu, tiếp tục như vậy nữa thì sớm muộn gì anh cũng sẽ mù.” Tế bào mắt của anh đã hoại tử rất nghiêm trọng, dựa vào mắt kiếng là không chống đỡ được bao nhiêu năm.
“Không nghiêm trọng như vậy đâu, chỉ là cận thị thôi.” Anh cười có chút cứng ngắc, anh chính là cận thị bẩm sinh, cộng thêm mấy năm nay anh dùng mắt quá độ, không có bảo vệ mắt tốt, nên võng mạc đã bắt đầu từ từ hoại tử, bác sĩ cũng đã sớm nhắc nhở anh, phải nhanh chóng làm giải phẫu, nhưng tỷ lệ thành công giải phẫu rất thấp, tỷ lệ chỉ có %, một khi giải phẫu thất bại, rất có thể anh cũng không còn nhìn thấy đồ nữa.
Anh nhất quyết cự tuyệt đề nghị của bác sĩ, bởi vì anh còn chưa tìm được Vô Song, bây giờ anh tìm được, thì anh càng sợ không nhìn thấy cô.
Cận thị? Anh xem cô như đứa trẻ ba tuổi sao? Cận thị sao lại nghiêm trọng như thế, “Lệ Vũ, anh hãy thành thật nói cho em biết, con mắt của anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” “Vô Song, thật sự không sao.” Kiều Lệ Vũ vẫn còn tiếp tục giả bộ.
Vô Song hít mũi một cái, lau nước mắt cho khô, kéo anh đứng lên rồi nói: “Anh thế nhưng kiên quyết nói không sao, vậy thì bây giờ chúng ta phải đi bệnh viện kiểm tra một chút, em có vẻ tin tưởng khoa học.” “Vô Song ——” Kiều Lệ Vũ biết tánh cô bướng bỉnh, anh nắm cánh tay của cô thật chặt nói: “Anh chính là cận thị bẩm sinh, bác sĩ nói đời này đều chỉ có thể dựa vào mắt kiếng mới có thể thấy đồ rõ.” Cận thị bẩm sinh? “Tại sao em không biết?” Bọn họ lui tới khoảng một năm rưỡi, mà cô lại không phát hiện bạn trai của mình bị cận thị, là anh giấu diếm quá tốt, hay là cô không đủ chu đáo với anh, hẳn là đều có đi.
“Bởi vì anh vẫn mang kính sát tròng mà!” Anh cười giống như một cậu bé mới lớn thuần khiết, lại như có một loại đắc ý lừa cô lâu như vậy mà không có bị phát hiện.
“Lệ Vũ, đến cùng anh có bao nhiêu chuyện gạt em?” Vô Song nhịn nước mắt muốn vỡ đê một lần nữa, cô thật sự không hiểu rõ anh ~ “Vô Song ~ em đang khóc sao?” Anh nghe thấy cô đang nức nở.
Vô Song lau khô nước mắt, và phủ nhận: “Em không có.” “Không có là được rồi, loại người thối giống như anh, một chút cũng không đáng để em khóc vì anh.” Nụ cười của anh tràn ngập chua xót.
“Lệ Vũ ~” Vô Song ôm lấy anh, nói không cảm động là giả, cho dù chín năm trước anh làm chuyện quá đáng như vậy, giờ khắc này cô vẫn bị anh làm cho cảm động đến rối tinh rối mù.
Vô Song không biết, Kiều Lệ Vũ vì cô mà ngay cả mạng cũng có thể không cần, từ đầu chí cuối cũng không có thay đổi.
.
.
.
.
.
“Các người đang làm gì?” Đột nhiên, ở cửa truyền đến một giọng nói lạnh thấu xương tủy, tựa như lưỡi dao bay vút đến, Vô Song cũng không có hoảng sợ, mà là bình tĩnh ung dung buông tay đang ôm Kiều Lệ Vũ ra, lau khô nước mắt rồi mới quay đầu đối mặt với khuôn mặt gần như đang giận đến tái xanh ở trước mắt.
“Chúc Vô Song, em thật sự rất giỏi, sau lưng tôi cùng với tình nhân cũ ở chỗ này quấn lấy nhau.” Anh chua chát mà châm chọc, rồi sau đó một quyền đánh lên trên tường thật mạnh, giận quá thành cười, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Vô Song cũng không có giải thích cái gì, chỉ là rất bình tĩnh nhìn anh, cô còn chưa hỏi tội anh, mà anh lại còn làm kẻ ác cáo trạng trước, mặc dù Kiều Lệ Vũ không nhìn thấy anh, nhưng theo giọng nói và thanh âm anh ấy nghe được, thì bất bình thay Vô Song mà nói: “Đông Bác Hải, anh còn là một người đàn ông sao?” Lời này không thể nghi ngờ chính là thêm dầu vào lửa, Đông Bác Hải giận đến mức hận không thể một quyền mà đánh chết anh ấy, cả bộ mặt đều nổi gân xanh lên, anh đi tới rồi xốc cổ áo của Kiều Lệ Vũ lên, cắn răng nghiến lợi, “Con mẹ nó, mày muốn chết.” Phanh! Một quyền quật ngã Kiều Lệ Vũ, còn chưa hết giận, anh lại xách anh ta lên rồi cho một quyền nữa, anh đánh đến đỏ mắt rồi cưỡi lên trên người anh ta, đánh cho Kiều Lệ Vũ hoàn toàn không có sức đánh trả.
“Đông Bác Hải, anh dừng tay lại!” Thấy thế, Vô Song lập tức tiến lên kéo tay của Đông Bác Hải, muốn anh dừng lại.
Đông Bác Hải quay đầu cặp mắt ửng hồng ác độc nhìn cô, và hung ác chất vấn: “Cô nói cho hắn biết tôi không phải là đàn ông, chưa làm cô thỏa mãn, muốn hắn tới thỏa mãn cô sao?” “Anh vô sỉ ——” Vô Song giận đến phát run, và rơi nước mắt.
“Tôi vô sỉ, Chúc Vô Song, con mẹ nó, cô làm được mà còn sợ tôi nói ra sao?” Anh thật sự giận điên lên, níu lấy cổ áo của cô dùng sức đẩy, và đẩy Vô Song ngã lên trên mặt đất.
“A ~” Vô Song té xuống đất, và theo bản năng che bụng.
Kiều Lệ Vũ sợ tới mức kinh hãi mà hô một tiếng, “Vô Song” , sau đó sức lực tiềm tàng của anh bùng nổ, lập tức đẩy Đông Bác Hải đang cưỡi ở trên người mình ra, lật người bò dậy, và đi xem Vô Song, máu từ chân của cô chảy xuống, Vô Song nắm chặt tay của anh yếu ớt nói: “Đứa bé.
.
.
.
.
.” Đông Bác Hải ngồi dưới đất thấy thế thì bối rối, Kiều Lệ Vũ quát anh, “Còn không mau đưa cô ấy đi bệnh viện.” Lúc này anh mới như ở trong mộng tỉnh lại mà ôm lấy Vô Song, và chạy ra ngoài.