“Không nói cho con biết.” Ngón tay thon dài xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu con trai, cậu bé không dấu giếm mà cong môi lên, cha thật nhỏ mọn.
“Tổng giám đốc, đã chuẩn bị xong rồi.” An Sâm phong trần mệt mỏi mà đi tới , nhìn thấy ba người ăn mặc chỉnh tề, thật là một nhà cực phẩm, đủ loại hâm mộ, đố kỵ.
.
.
.
.
.
“An Sâm, cô có muốn thay một bộ y phục không?” Đông Bác Hải chỉnh sửa lại cà vạt và nhìn xuyên qua gương nói với cô.
“Không cần.” An Sâm mỉm cười cự tuyệt.
Cậu bé nghiêng cổ, ánh mắt bắt đầu trực tiếp đánh giá trên người An Sâm, vóc người của cô cao không khác người mẫu lắm, ngũ quan dáng dấp rất đa dạng, thiếu một phần dịu dàng của con gái, mà lại quá nhiều phần kiên nghị của con trai, nếu mà khôi phục thân thể con gái, thêm chút trang phục, sẽ không biết là dạng gì đây? Cậu bé tràn đầy tò mò đột nhiên hỏi: “Cha, có phải còn thiếu một dâu phụ hay không?” Lời này vừa ra khỏi miệng, thì ba người đều giật mình nhìn cậu bé, nhất là bộ dáng hoảng sợ của An Sâm, không thua gì gặp quỷ, một dự cảm xấu từ đáy lòng lan ra, tóc gáy dựng thẳng.
Đông Bác Hải thu hết vào mắt phản ứng của An Sâm nhưng chỉ cười nhẹ nhàng, và gật đầu với con: “Ừ” “Cha thấy chú An Sâm có thích hợp không?” Hứng thú ở trong đáy mắt của cậu bé, giống như là phát hiện ra Đại Lục mới.
Đông Bác Hải lúc này mới nghiêm nghị nhìn chăm chú An Sâm, chỉ thấy cô liên tục lắc đầu, “Tổng giám đốc, tôi không được đâu, tiểu thiếu gia ngài cũng đừng đùa cợt với tôi mà.” Lau mồ hôi lạnh “Cháu không có nói giỡn.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ tràn ngập nghiêm túc.
“Cô ~ cô là phụ nữ?” Chúc Kỳ hóa đá ở bên cạnh một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, khó tin mà nhìn An Sâm, cô ấy lại là phụ nữ, thật không thể tưởng tượng nổi mà, bộ ngực phẳng như vậy, dáng dấp lại giống như ánh mặt trời tuấn lãng, nhìn thế nào cũng không giống.
“Ừ.” Bị người chất vấn như vậy, cô cũng không lộ ra chút ngượng ngùng nào, ngược lại vẫn còn rất hào phóng thẳng thắn.
“A.
.
.
.
.
.
A.” Chúc Kỳ động kinh rồi, ôi mẹ ơi, cái thế giới này quá nhiều lừa gạt mà! Đông Bác Hải tập trung suy nghĩ, “An Sâm, cô có muốn suy nghĩ một chút?” “Tổng giám đốc.
.
.
.
.
.” “Chỉ cần chúng tôi không nói, sẽ không ai biết là cô.” “Nhưng mà.
.
.
.
.
.” “Chú An Sâm, làm ơn á…, vì hạnh phúc của cha mẹ cháu, vì duy trì hòa bình của vũ trụ, chú hãy hy sinh cái tôi một chút, để thành toàn cho tất cả mọi người đi, làm ơn, làm ơn á!” Bộ dáng của cậu bé ra vẻ khẩn cầu, khiến An Sâm nhất thời cứng họng, thật sự là không đành lòng cự tuyệt một đứa trẻ đáng yêu như vậy, nhưng mà trong một lúc cô cũng không qua được cửa ải của mình, cau mày suy nghĩ, “Tôi suy nghĩ một chút.” “OK, không thành vấn đề.” Cậu bé hưng phấn đến mức muốn huơ tay múa chân, ném một ánh mắt đắc ý về phía cha.
Đông Bác Hải lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với con, hai cha con cấu kết với nhau làm việc xấu mà cừơi.
Vô Song tỉnh dậy thì trời đã tối rồi, do là ngủ quá lâu, nên cô có hơi nhức đầu, cô gõ gõ đầu rồi kéo chăn ra từ giường bò dậy, bụng đói đến mức vang lên tiếng cô lỗ, cô mang dép vào đi tới phòng bếp, từ trong tủ lạnh lấy trứng ra, lấy quả trứng làm cơm chiên điền đầy bụng.
Sau khi ăn cơm no, tay cô đang cầm một ly nước, đi tới ghế sa lon ở phòng khách, lúc này cũng đã tám giờ tối rồi, em trai và con còn chưa trở về, cho dù không về nhà thì cũng nên gọi điện thoại trở về chứ, không biết cô sẽ lo lắng sao? “Thật xin lỗi, số ngài gọi đã tắt máy.” Điện thoại của Chúc Kỳ không gọi được, cô lại gọi điện thoại cho con trai, nhận được trả lời vẫn là giống nhau, tắt máy.
Chuyện gì xảy ra? Sao đều tắt máy.
Vô Song ngồi có chút không yên, điện thoại tắt máy, cũng đã trễ như thế mà còn chưa trở về, bọn họ không phải là xảy ra chuyện gì chứ? Cô càng nghĩ càng sợ, bỗng nhiên đứng bật dậy, quyết định đi ra ngoài tìm bọn họ, cầm túi ở trên ghế sa lon lên, bước vội vã tới cửa trước sau khi thay giày xong, thì cô kéo cửa chính ra.
“A ——” Ngoài cửa, có ba bốn người đàn ông mặc áo đen đứng, dọa cô giật mình, nhưng cô cũng không có sợ hãi chạy trốn, cô cho rằng Đông Bác Hải phái tới bảo vệ cô, đang chuẩn bị mở miệng nói với bọn họ, thì đột nhiên hai gã đàn ông tiến lên bắt lấy cô.
“Mấy ngừơi làm gì, cứu mạng.
.
.
.
.
.” Bắt cóc sao? Ông trời, bọn họ không phải là người Bác Hải phái tới, bọn họ là người của đại thiếu gia, nghĩ đến có thể là như vậy, Vô Song sợ tới mức la the thé, nhưng rất nhanh cô đã bị người bắt lên xe, hơn nữa còn bị người dùng vải bố bịt kín mắt.
“Mấy người muốn mang tôi đi đâu, buông tôi ra, buông tôi ra.” Cô giãy giụa, thế nhưng tay bị đàn ông ngồi ở hai bên trói, cô chỉ có thể la, nhưng đáng tiếc la hét nát cổ họng cũng vô ích.
“Này, mấy người là người điếc sao?” Vẫn không có ai quan tâm tới cô.
“Đi chết đi.” Cô dựa vào trực giác, đá vào những người bên cạnh một cước, để giải trừ căm phẫn trong lòng, không ngờ bọn họ là người của đại thiếu gia, bắt cô như vậy cô hẳn là chết không thể nghi ngờ, thế nhưng biết là một con đường chết, vậy cũng không cần phải khách khí với bọn họ, chỉ có thể thở ra một hơi, là một hơi.
Hai người đó đối với cô cũng khá khách khí, mặc kệ cô mắng thế nào, hay là đá thế nào, bọn họ đều im lặng, cũng không đánh trả, chỉ là giữ cô thật chặt.
Rốt cuộc cũng không còn hơi thở, Vô Song cũng ngừng nghỉ một chút, từ đầu đến cuối đều là cô một mình đương nhiên cũng không có gì vui! “Này, tôi có thể hỏi một chút không, có phải em trai tôi và con trai tôi cũng ở trong tay các ngừơi không?” Trả lời côi vẫn là im lặng.
“FK.” Cô bị tức giận công tâm, nên không nhịn được mà nói tục một câu, đồ đầu gỗ phiền phức.
“Xích ——” Xe rốt cuộc cũng dừng lại, thân thể của Vô Song đi về phía trước, lúc này rốt cuộc cũng có người mở miệng nói chuyện, “Đến rồi, mang cô ấy đi xuống đi!” “Vâng” Hai người đàn ông nhích người.
“Wey wey Wey, lần này có thể bỏ che mắt của tôi không!” Hai người đàn ông này vẫn như cũ không để ý tới cô, đỡ cô xuống xe.
“Tổng giám đốc đã mang người đến rồi.” Hai người dẫn cô đến trước mặt Đông Bác Hải.
“Này, không cần phải che đôi mắt của tôi, tôi biết ông là đại thiếu gia nhà họ Đông, đồ tiểu nhân hèn hạ, cũng chỉ biết ám sát.” Vô Song giận dữ nói, còn hừ một tiếng nặng nề, bộ dáng phỉ nhổ kia, làm như hận không thể uống máu của hắn, xé thịt của hắn ra.
Đông Bác Hải không nhịn được nên cười ra tiếng.
.
.
.
.
.
Sắc mặt của Vô Song lập tức thay đổi, tiếng cười kia rất là quen thuộc, chẳng lẽ, Đông Bác Hải cũng bị hắn bắt, “Bác Hải.” Cô thử kêu một tiếng, nhưng phát giác lại có chút không thích hợp, nếu như bị hắn bắt đi, sao anh còn có thể cười.
“Đông Bác Hải là anh bắt em tới nơi này?” Vô Song không tính là ngốc, ngược lại cô rất thông minh, rất nhanh đã phản ứng kịp, là mình bị đùa bỡn rồi.
Đông Bác Hải đi tới trước mặt cô, hai thuộc hạ hiểu ý tránh đi, anh tự tay lấy bịt mắt của cô xuống.
“Đông phu nhân, em không ngốc chứ sao.” Khuôn mặt tươi cười của anh tuấn mỹ như vậy, có thể so với đầu đầy ánh sao sáng còn chói mắt hơn, đôi mắt đẹp của Vô Song tràn đầy lệ nóng, lẳng lặng ngắm nhìn anh, rất tức giận, rất tức giận, anh lại trêu cô như vậy.