Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

chương 200: đại kết cục ( tám )

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Chị, chị tỉnh rồi.” Chúc Kỳ nhìn thấy cô thì hưng phấn kêu một tiếng, cô lại rất mờ mịt nhìn anh, “Cậu là ai?” “Em là Tiểu Kỳ em trai chị!” “Cậu à, mẹ con mất trí nhớ rồi.” Cậu bé ở một bên giải thích.

“Mất trí nhớ?” Chúc Kỳ khó tin nhìn Vô Song, dùng tay chỉ cái mũi của mình hỏi: “Chị, chị thật sự không nhớ rõ em?” Vô Song lắc đầu, cậu bé buồn bực nằm sấp ở trên giường nặng nề mà thở dài, “Cậu à, ngay cả con mẹ cũng không nhớ, sao có thể nhớ cậu chứ! Cái cử chỉ lẳng lơ này của cậu cũng không dọa mẹ tỉnh đâu, đến đây ngồi xuống, tiêu hóa sự thật đi!” “Nhóc con xấu xa, miệng con cay độc như vậy, coi chừng về sau không ai thèm lấy.” “Hàaa…! Dĩ nhiên không cần con gả ra ngoài, nàng dâu là cưới vào cửa.

Ngược lại cậu à cái danh tiếng này của cậu, con đoán chừng đời này của cậu coi như là hết rồi, nhất định phải cô độc cả đời rồi…!” “Ha ha! Cậu của con đây bộ dáng tệ lắm sao? Cậu chính là trai đẹp người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, bánh xe thấy cũng bể bánh.” Ngẩng đầu ưỡn ngực, một tay ôm đầu, anh bày động tác của Michael Jackson, còn rất phê mà hừ hai tiếng: “YOYO!” “Phốc ~” Cậu bé hộc máu, hôn mê ở trên giường.

“Ha ha!” Hai người đùa giỡn một xướng một họa, chọc cừơi Vô Song, nghe tiếng cười duyên của cô, cậu bé lập tức từ trên giường bò dậy, hai tay chống ở trên giường, hai mắt chăm chú và kinh ngạc nhìn mẹ, “Mẹ, mẹ cười rồi.” Ách.

.

.

.

.

.

Vô Song sững sờ một chút, cô cười rất kỳ quái sao! “Mẹ, mẹ cười rồi! Mẹ cười rồi! Quá tốt rồi!” “Chị, có phải chị nhớ tới cái gì hay không vậy? Tỷ như, có phải nhớ tới em là em trai chị hay không vậy?” “Không đúng! Mẹ nhớ tới cũng nhất định là nghĩ tới con trai của mẹ trước hết.” “Nhóc con xấu xa, cậu sống với mẹ con mười lăm năm, mẹ con nhớ tới trước hết nhất định là cậu.” “Là con!” “Là cậu!” “Là con!” “Ồn ào quá!” Cô không kiên nhẫn mà oán trách, đầu bị bọn họ làm cho đau quá, trong đầu cô đã có mấy loại thanh âm đang đánh nhau, phiền cũng phiền muốn chết rồi, hiện tại, bọn họ đang làm gì thế? Nửa ngồi dậy, cô nhắm mắt lại xoa huyệt Thái Dương phát đau, đột nhiên, trong đầu một tiếng súng nổ vang: phanh! Cả người cô trong nháy mắt cứng đờ, chợt mở mắt một cái, trong đầu thân thể cao lớn đó trúng đạn bỗng ngã xuống, thân thể cô lạnh lẽo run rẩy hai cái, nước mắt rất nhanh liền làm mờ tầm mắt.

“Tất cả đều cút cho tôi!” Cô lạnh lùng vô tình rống to với hai cậu cháu.

Nhất thời, trong phòng lặng yên! Hai cậu cháu nhìn ánh mắt cô hoàn toàn lạnh như băng cùng oán hận, thì tâm tình mới vừa tốt, lập tức từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, rất trầm trọng, Chúc Kỳ đang chuẩn bị tiến lên, thì phía sau có người đè bờ vai của anh lại, anh còn chưa kịp quay đầu lại, thì nghe thấy cậu nhóc kêu một tiếng: “Cha.” “Hai cậu cháu đi ra ngoài đi!” Anh gượng cười mà đuổi hai cậu cháu đi ra ngoài.

“Cha, mẹ.

.

.

.

.

.” “Con trai, nghe lời!” “Cha.” Không! Cậu không muốn để cha một mình đối mặt với tánh khí nóng nảy của mẹ, tình hình ngày đó còn sờ sờ quanh quẩn trong đầu cậu, bây giờ suy nghĩ một chút cậu cũng thay cha —— đau! “Đi thôi!” Chúc Kỳ đi tới, sờ sờ đầu cậu bé, nhìn Đông Bác Hải, “Anh rể, em biết anh rất yêu chị em, nhưng.

.

.

.

.

.

Nếu như chị ấy quá đáng, anh cũng không cần quá nhân nhượng chị ấy.” Ngày đó mặc dù anh không có tận mắt thấy chị đánh anh ấy thế nào, nhưng từ vết thương trên mặt anh ấy mà xem, chị xuống tay thật sự quá nặng! “Ừ.” Anh ấy mỉm cười, gật đầu! “Đi thôi!” Anh câu cổ của cậu nhóc, cưỡng ép cậu nhóc xoay người, bước chân nặng nề đi ra ngoài.

“Cút ra ngoài, anh cút ra ngoài cho tôi ——” Cửa mới vừa khép lại, sau ót của anh liền có một cái gối bay tới đập trúng, anh không giận, thản nhiên xoay người lại nhìn con nhím nhỏ đang giương cung bạt kiếm, anh thử đi về phía trước một bước.

“Súc sinh, đừng tới đây, anh biến, cút ….!” Cô lệ rơi đầy mặt hô to thảm thiết, tiếng la thê lương.

“Vô Song, chúng ta nói chuyện một chút được chứ?” Cô như vậy, thật sự làm anh rất đau, lại bó tay hết cách.

“Không cần ~ anh chính là hung thủ giết người, tôi hận anh! Hận anh! Hận anh! .

.

.

.

.

.

Ô ô.” Cô co rút ngừơi lại, ôm đầu gối thật chặt, vùi đầu vào trong đầu gối khóc thút thít, thanh âm kia lộ ra thê lương tuyệt vọng! Anh đi tới đưa tay muốn ôm lấy cô, nhưng mà, cô lại không muốn bị anh đụng vào —— “Cút!” Cô bị kinh sợ nên ngẩng đầu lên, cắn răng nghiến lợi lạnh lùng nhìn anh ở trước mặt, từ trong hàm răng phun ra cái từ này, lạnh hơn băng.

Bị ánh mắt không nhúc nhích lạnh như băng nhìn chằm chằm, anh lạnh run một cái! “Em thật hận anh như vậy?” Anh nhẹ nhàng hỏi, đau lòng muốn chết! “Cút!” Ánh mắt của cô càng lạnh như băng hơn, ý hận từ trong hàm răng tràn ra.

“Tại sao em lại không chịu tin tưởng, anh mới là người em yêu.” Từng giọt nước mắt, từ trong tròng mắt đen lõm vào của anh lăn xuống, anh hít một hơi thật sâu, nhưng nước mắt vẫn không ngừng được.

“Đau không?” Đột nhiên, Vô Song bật cười khác thường.

“Đau! Rất đau!” Anh nhìn chằm chằm vào cô, không chút giấu giếm.

“Đáng đời!” Cô càng cười càng bi thương, cô như vậy, khiến cho tim của anh như bị cái gì đó bào qua, đau đến á khẩu.

“Không phải anh muốn vóc dáng thân thể này của tôi sao? Ha ha, tôi cho anh ——” Cô đưa tay, bắt đầu cởi nút áo đồng phục bệnh nhân, một nút, hai nút, nút thứ ba cởi ra, thì bộ ngực đẫy đà ở bên trong áo lót của cô lộ ra một nửa! “Em làm gì đấy?” Đông Bác Hải lấy lại tinh thần lên tiếng chất vấn.

“Không phải là anh muốn thân thể của tôi sao? Tôi cho anh!” Lúc nói chuyện, tay của cô cũng chưa từng dừng lại một giây, rất nhanh nút áo đã đựơc mở ra, cô rút đồng phục bệnh nhân đi, tay đang chuẩn bị cởi áo lót thì bị anh cầm lấy! “Đủ rồi!” Anh đau đến mức giọng nói run rẩy.

Ánh mắt chán ghét lạnh như băng của cô nhìn anh, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, cái tay còn lại cởi dây áo lót ra, hai con thỏ trắng nhỏ bị kinh sợ nhảy ra ngoài! “Anh nói đủ rồi!” Anh gầm thét rống lên, tức đến đỏ mắt, nước mắt cũng không có dừng lại, anh làm thế nào cũng không ngờ tới, cô sẽ lấy phương thức này để sỉ nhục anh, cái này so với bất kỳ lăng trì nào, trái tim cũng đau đến mức muốn vỡ ra! Vô Song bị anh rống đến cứng đờ —— “Em thật sự cho rằng, anh muốn chỉ là thân thể của em sao? Em không muốn nhớ quá khứ của chúng ta, anh không trách em, em hận anh, anh cũng không trách em, nhưng mà em làm như vậy không chỉ là đang sỉ nhục anh, mà cũng là đang sỉ nhục chính em, lại càng sỉ nhục tình yêu của chúng ta, nếu như giết anh có thể làm cho em cảm thấy vui vẻ, anh cũng không oán không hối.” Anh tự tay cầm lấy con dao ở trên mâm đựng trái cây đưa cho cô, hít mạnh một hơi, ngừng nước mắt lại! Nhiều năm sống như vậy, anh đều đem toàn bộ nước mắt chảy cho cô, anh yếu ớt đều là vì cô, nếu như cô không vui vẻ, anh sống cũng sẽ không vui vẻ, thay vì khiến cho hai người đau khổ, chẳng bằng thành toàn hạnh phúc cho một người! Giọng nói đè nén ở trong lặng lẽ đẩy ra, tang thương mà ném ngã, trong nháy mắt làm Vô Song chấn động đến đầu trống rỗng, nhìn anh đưa tới, cô chần chờ — “Không phải hận anh sao? Cầm nó, đâm vào nơi này!” Anh nhét vào trong tay của cô, sau đó chỉ vị trí trái tim của mình rồi nhắm mắt lại, chờ đợi cô kết thúc nỗi đau khổ của mình! Tay cầm lấy của Vô Song không ngừng run rẩy, cô chưa từng giết người, cũng không dám giết người, đối với anh, cô càng không dám xuống tay! Chậm chạp không cảm thấy đau, Đông Bác Hải mở mắt ra chỉ thấy cô sợ tới mức run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, cái chăn trong tay cô còn đang ở trên đất, cô kéo cao chăn che kín đầu, rồi phát ra tiếng khóc buồn bã: “Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh, anh đi đi!” “Vô Song.” “Đi đi!” “Đựơc, anh đi, em đừng kích động!” Cuối cùng, Đông Bác Hải sụp bả vai xuống, chỉ có thể xoay người, không ầm ĩ cô nữa! Anh thấy may mắn, trong lòng cô cũng không phải hoàn toàn không có anh, nếu không cũng sẽ không hạ thủ lưu tình đối với anh! Vô Song khóc một lúc rồi ngủ thiếp đi, giấc ngủ này thẳng đến buổi chiều, khi tỉnh lại cô ở trong phòng bệnh một mình, cảm giác rất nhàm chán nên muốn đi ra ngoài một chút, đẩy cửa phòng bệnh ra, bên ngoài trống rỗng lại không có ai, điều này làm cho cô không tránh được kỳ quái, nhíu nhíu mày, sao không ai giám sát cô? Nghĩ nghĩ, không ai giám sát cô càng tốt! Cô đi tới sân cỏ bệnh viện, ngồi ở một gốc cây Phong vàng óng, nhắm mắt lại hưởng thụ ánh mặt trời xuyên qua cành lá khe hẹp rơi ấm áp lên trên người, từng đốm nhỏ ấm áp chiếu lên gò má trắng nõn của cô so với sân khi đó còn muốn đỏ thắm hơn nhiều.

Cô hít sâu, rồi chậm rãi mở mắt ra ngồi thẳng ngừơi lên, trên sân cỏ chẳng biết lúc nào có thêm ba đứa trẻ, trong đó có hai đứa trẻ đang đá cầu, đứa thứ ba đứng ở một bên giương mắt nhìn, cái loại ánh mắt khát vọng đó khiến cho tim cô không khỏi dâng lên chua xót.

Vì sao cảm thấy một màn này rất quen thuộc? Mắt ba đứa trẻ đó nhìn ——sao giống như là con của cô vậy! Con của cô? Cô có con sao.

.

.

.

.

.

A! Đầu lại bắt đầu đau rồi, lúc nào thì cô có con, tại sao co không nhớ rõ.

“Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ.

.

.

.

.

.” Nhắm mắt lại, trong đầu có người không ngừng gọi cô là mẹ, nhưng cô không nhớ nổi mặt của đứa bé kia, chỉ nhớ thanh âm này có chút quen thuộc.

Đúng rồi! Cô mở mắt nhớ tới, đứa bé kia không phải gọi cô như vậy sao! Nhưng mà.

.

.

.

.

.

Cô thật sự là mẹ nó, nếu như vậy nó chính là con riêng của cô và anh trai? Làm sao có thể, cô không thể sinh hạ con trai cho anh trai, cô không thương anh ta, không thương.

.

.

.

.

.

“Đông phu nhân.” Có người đi tới, kêu cô một tiếng, cô chấn động mà ngẩng đầu lên, nhìn người đó cũng mặc đồng phục bệnh nhân như cô, nhìn một chút, xác định chỉ có hai người bọn họ thì cô mới lắp bắp và hỏi: “Cô đang kêu tôi?” “Ừ.” Đối phương mỉm cười gật đầu.

Cô liên tục khoát tay, “Tôi không phải, cô nhận lầm người rồi, tôi là Helen!” “Tôi không có nhận lầm, cô chính là Đông phu nhân.” Đối phương nói xác định trăm phần trăm, sau đó đưa cho cô một quyển tạp chí, bìa tạp chí rất đơn giản, nhân vật bìa là một nam một nữ, ngừơi đàn ông thân thể cao lớn rắn rỏi, ngũ quan tuấn mỹ, hấp dẫn con mắt nhất chính là nụ cười tuấn nhã của người đàn ông, đủ để mê chết các cô gái mơ mộng.

Cô gái xinh đẹp tựa sát vào trong ngực của người đàn ông cũng có nét mặt tươi cười như hoa, làm cho cô giật mình là, cô gái này có gương mặt giống như cô! “Đây là tôi sao?” Cô không tin chắc mà hỏi.

“Đây đương nhiên chính là cô.” Người nọ cười cười.

“Không! Đây nhất định không phải là tôi.” Cô giống như là bỏ rơi củ khoai lang phỏng tay mà ném tạp chí trong tay xuống, đứng dậy chuẩn bị rời đi, thì người nọ vội vàng hỏi cô, ” Đông phu nhân ngài sao thế, ngài không nhớ rõ gì sao, đây là hình đám cưới của ngài và Đông tiên sinh.” “Không! Không tin, cô đang gạt tôi!” Cô lắc đầu, không muốn tin tưởng.

“Đông phu nhân, tôi và ngài không quen không biết, tại sao phải lừa gạt ngài.” Người nọ buồn cười.

“Cô.

.

.

.

.

.” Vô Song bị cô ấy chận lại, nhưng vẫn khăng khăng: “Cô đang gạt tôi, làm sao tôi có thể gả cho anh trai của mình, không thể nào!” “Anh trai?” Rốt cuộc nụ cười của người đó cũng không nhịn được, vặn vặn lông mày.

“Đúng! Frankie nói cho tôi biết, anh ta là anh trai của tôi, là anh ta.

.

.

.

.

.

anh ta muốn cưỡng ép tôi làm cô dâu của anh ta, tôi không thương anh ta, tôi vốn không nguyện ý.” Cô như cô bé học sinh tức giận, tức đến mặt đỏ hồng, trông rất đẹp mắt.

“Cô bị hắn lừa gạt rồi.” Người nọ rốt cuộc cũng cười, hơn nữa còn mơ hồ thả lỏng.

“Tôi bị lừa sao?” Vô Song không tin mà nhíu lông mày.

“Ừ.” Người nọ đến gần cô một chút, “Ngài và Đông tiên sinh không phải anh em, các người là người yêu, hơn nữa cũng sắp là vợ chồng, nhưng mà ở ngày các người kết hôn xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cô rơi xuống biển, mất đi trí nhớ, Frankie cứu cô, hắn muốn chiếm cô, nên cố ý giả tạo sự thật để gạt cô!” Ánh mắt của Vô Song nhìn chằm chằm vào cô ấy không hề chớp mắt, bị cô nhìn chằm chằm như vậy, cả người người nọ không được tự nhiên, lại không dám tránh né ánh mắt.

“Vô sỉ!” Tặng cô ấy hai chữ, Vô Song quay đầu sải bước rời đi, thật coi cô ngu ngốc sao! Kỹ thuật diễn dở như vậy, còn dám đi ra ngoài lăn lộn, không sợ bị người nhổ nước miếng! “Chú An Sâm, thế nào rồi?” Thấy bóng dáng của mẹ biến mất, cậu bé tránh ở trong góc mới dám chạy đến hỏi.

“Tiểu thiếu gia, thật xin lỗi, tôi làm hư rồi.” Vẻ mặt của An Sâm vô tội lại thêm xin lỗi.

“Không sao, không sao, không trách chú!” Cậu bé hiểu, ai! Cái này không thể trách cô ấy diễn không tốt, là mẹ quá thông minh mà.

Lấy điện thoại ra, cậu bé gọi qua cho Chúc Kỳ, nói cho cậu mình biết: “Cậu à, kế hoạch Α thất bại!” “Nhận được!” Để điện thoại xuống, anh chuẩn bị thi hành kế hoạch Β! —————————————— “Đây là chỗ nào?” Chúc Kỳ lái ô-tô chở Vô Song đi tới khu nhỏ mà trước kia bọn họ ở, xe mới vừa dừng hẳn, thì cô đưa đầu ra ngoài cửa sổ không nhịn được tò mò mà hỏi.

“Nơi này là đã từng là nhà của chúng ta, chị, có cảm giác quen thuộc hay không?” “Không có.” Vô Song lắc đầu, giống như một chậu nước lạnh xối từ đầu đến chân của anh, dập tắt ngọn lửa nhỏ của anh.

“Vậy đi vào tìm một chút cảm giác.” Chúc Kỳ đẩy cửa xuống trước, mà Vô Song chậm chạp không chịu xuống xe, anh mở cửa xe cho cô, và cúi người hỏi: “Chị, xuống xe đi.” “Nơi này không phải là đã lâu không có người ở sao?” Từ mức độ phòng ốc cũ kỹ mà xem, cũng không có người ở! “Ừ! Nghe nói sắp xây dựng, tất cả mọi người đều chuyển nhà mới rồi, sao vậy chị?” Tại sao đột nhiên hỏi như thế.

“Cậu muốn làm gì?” Đột nhiên, vẻ mặt của cô nhìn anh đề phòng, coi anh giống như sắc lang mà phòng bị, cái này chọc cho Chúc Kỳ dở khóc dở cười, trong lòng hô to oan uổng mà! Anh có thể đối với chị ruột mình làm gì ——

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio