Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

chương 210: phiên ngoại 06

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiểu nhạc đệm: rất mạnh, rất bạo lực () Về đến nhà, cửa chính vừa đóng thì Đông Bác Hải đã ôm Vô Song chạy thẳng vào phòng ngủ, nhẹ nhàng thả cô lên chiếc giường lớn mềm mại, vội vã hôn, còn mặt dày mà cười đùa nói: “Bà xã, anh yêu em!” Vô Song nhìn anh bật cười ha ha, đối với da mặt dày của anh, cô không có cách, một chút biện pháp cũng không có, hơn nữa còn có một chút thích được coi thường! Chuyển mắt qua, Đông Bác Hải nhìn cái giường và nói: “Giường có mùi vị của vợ.” Vô Song giật mình một chút, rồi sau đó nói: “Mùi vị gì?” “Mùi vị dục hỏa đốt người.” Đông Bác Hải cười híp mắt và nói, cặp mắt đào hoa hẹp dài kia híp lại thành một đường kẻ, thoạt nhìn rất giống như Tiếu Diện Hổ (kẻ nham hiểm).

Vô Song không nhịn được mà run một chút, bởi vì cô đã sớm lãnh hội mấy loại biểu hiện về cái gọi là ngửi được mùi vị dục hỏa đốt người của cầm thú! “Khụ! Hôm nay khí trời bên ngoài thật là tốt.” Cô giả bộ ho khan một cái.

“Ừ.” Đông Bác Hải đáp nhẹ, rồi bắt đầu cởi áo khoác.

“Không bằng chúng ta đi ra ngoài dạo phố tản bộ một chút, thế nào?” Vô Song ý thức được nguy hiểm càng ngày càng gần, nên bắt đầu tìm cớ để chạy trốn ma trảo của anh.

“Không được!” Nhưng bị anh một hơi từ chối.

Vô Song nuốt nuốt nước miếng, mặt đỏ và nhỏ giọng nói: “Bây giờ còn rất sớm!” “Bà xã, động phòng thì chẳng phân biệt được sớm muộn gì đâu!” Quỳ một gối xuống giường, anh vừa cởi nút áo của áo sơ mi, vừa đem gương mặt tuấn tú lấn đến gần cô, hơi thở đàn ông ấm áp phun lên trên mặt trắng hồng của cô, cả người Vô Song giống như bị điện giật mà chấn động một cái, sau đó cô chống tay muốn lui về phía sau, không ngờ, làn váy của áo cưới bị chân của anh ngăn chận, nên bị xé ra, và quây ngực của cơ thể tuột xuống, hai vú lộ ra hơn phân nửa.

“A!” Cô kinh hãi mà la lên một tiếng, đang muốn đưa tay che kín lại, thì Đông Bác Hải bắn người một cái đụng cô ngã xuống, rồi nằm sắp ở trên người và đè tay của cô lại, cúi đầu ở trên bộ ngực sữa trắng noãn của cô hôn, tà mị mà cười xấu xa và nói: “Sớm ăn rồi mà, còn có cái gì không thể nhìn chứ!” Vô Song nóng mặt, nũng nịu mà trừng anh một cái, sắc lang! Rất nhanh Đông Bác Hải đã cởi xuống áo sơ mi cản trở, cúi đầu hôn lên môi của Vô Song, lưỡi dài linh hoạt vươn thẳng vào giữa môi lưỡi, anh dịu dàng mà gặm nhẹ, dịu dàng mà mút vào, bàn tay cũng dần dần dời khỏi trận địa, xoa nửa thân trần ở phía sau lưng của cô, mò đến dây kéo, nhẹ nhàng kéo xuống, nhất thời lễ phục áo cưới căng chặt được thoải mái, Vô Song cảm thấy bàn tay to nóng rực của anh truyền tới, run rẩy mà không cách nào chống đỡ, bởi vì cô cũng đang khát vọng anh, ngón tay xanh nhạt không tự chủ được đã quấn lên hông bền chắc của anh, ngón tay không cẩn thận mà đụng vào vết sẹo của anh, cô chợt mở mắt ra, Đông Bác Hải vẫn còn đang hôn cô say sưa, chẳng biết lúc nào cô đã bị anh lột hết sạch.

“Bác Hải, đợi chút.

.

.

.

.

.” Cô nâng mặt của anh lên, khiến cho anh dừng lại, tư vị dục hỏa đang đốt bị chặn lại thật không dễ chịu, cho nên Đông Bác Hải nhíu mày lại, không hiểu và hỏi: “Sao vậy?” “Tại sao anh gạt em?” Ánh mắt của cô có chút ai oán.

“Anh gạt em cái gì?” Anh mờ mịt mà hỏi ngược lại.

“Chuyện anh trúng đạn!” “À ~” Còn tưởng là chuyện gì, anh cười nhạo một tiếng, rồi bàn tay xoa khuôn mặt xinh đẹp hồng hào của cô, “Đương nhiên là không muốn em lo lắng!” “Bác Hải, em thật sự đáng giá để cho anh vì em mà bỏ ra nhiều như vậy sao?” “Đáng giá!” Anh cũng không có một chút do dự nào, “So với em vì anh mà hy sinh cùng trả giá, anh cảm thấy anh làm cho em còn chưa đủ, cuộc sống có bao nhiêu cái chín năm, Vô Song, cám ơn em đã vì anh mà sinh hạ con trai, hơn nữa còn dạy nó ngoan như vậy! Bỏ lỡ thời điểm con sinh ra anh thật đáng tiếc, nhưng anh bảo đảm, nhất định anh sẽ không bỏ lỡ thời điểm sinh ra của từng cục cưng tương lai của chúng ta!” “Ừ!” Vô Song bị cảm động, nên nặng nề gật đầu một cái.

“Phụ nữ là làm bằng nước, những lời này dùng ở trên người Đông phu nhân em, một chút cũng không sai!” Anh cố ý dùng tiếng lóng nói cô.

Bị anh trêu chọc như vậy, Vô Song nín khóc và mỉm cười! “Đông phu nhân, anh đã từng nói với em chưa, em cười lên là đẹp nhất đó!” Anh lau lau nước mắt cho cô.

“Chưa có.” Vô Song nghĩ nghĩ rồi phủ nhận.

“Vậy hiện tại anh nói cho em biết, Đông phu nhân em cười lên là đẹp nhất , đẹp đến mức khiến cho anh hận không thể một ngụm nuốt sống em!” Quả nhiên, hấp dẫn của sói là có bẫy rập .

Đông Bác Hải đột nhiên thu hẹp eo thon nhỏ của cô, ôm cô trong ngực, tròng mắt đen nhánh như mực kia lóe lên tia sáng săn bắn, như sói như hổ đang đói bụng, Vô Song còn chưa kịp có phản ứng, thì anh đột nhiên kéo cái mông của cô, tách cặp chân của cô ra, Vô Song khẩn trương mà kẹp chặt hông của anh, đôi tay ôm thật chặt cổ của anh, anh chậm rãi đem phân thân chen vào lối hẹp của cô, sau đó anh kêu rên một tiếng, giọng nói dính đầy tình dục trở nên có chút khàn khàn mà hỏi: “Đau không?” “Không đau!” “Đau thì cắn bả vai của anh!” Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thắm ửng ngượng ngùng, Đông Bác Hải không thể kiềm được dục hỏa đốt người khó nhịn, cho nên phát động ở trong cơ thể cô.

.

.

.

.

.

Bên ngoài bão tuyết bay lên bay tán loạn, trong nhà một phòng y sắc.

.

.

.

.

.

( êm ái mọi người hiểu, nơi này tỉnh lược một vạn chữ ) “Cậu, mọi người đều là người một nhà rồi, có lời gì con cũng sẽ không ngại mà nói thẳng!” Sau khi hôn lễ kết thúc, Chúc Kỳ lái xe chở cậu nhóc đi tới một mảnh đất trống, sau khi xe dừng lại, thì tên nhóc mở miệng trước.

Chúc Kỳ nặng nề hít sâu một hơi, quay đầu giả bộ dáng vẻ mờ mịt nhìn cậu nhóc, “Nói đi, chuyện gì?” “Cậu, sao cậu lại có thể vào giang hồ mà kém cỏi như vậy chứ?” Cong cái miệng nhỏ nhắn, làm như ghét bỏ anh không có tiền đồ.

“Cậu kém cỏi?” Chúc Kỳ trợn mắt nhìn, “Cậu kém cỏi thế nào chứ? Cái nghề giáo viên này rất mất mặt sao?” “Không ——” “Vậy sao con nói cậu kém cỏi?” “Sát thủ.

.

.

.

.

.

cấp rất thấp!” Cậu tuyệt đối không có ý chê bai Bạch Dạ cùng Ảnh Tử, bởi vì Chúc Kỳ hoàn toàn không so sánh được với hai sát thủ chuyên nghiệp bọn họ.

Cuối cùng cũng không thể gạt được tên nhóc này, Chúc Kỳ nhắm mắt lại, rồi từ trong túi lấy ra một điếu thuốc đốt lên, hút một hơi thuốc rồi mới nói: “Xin lỗi, cậu làm cho con mất mặt rồi!” “Không, con không phải ghét bỏ cậu làm mất mặt, mà con tò mò tại sao cậu phải làm sát thủ?” Cậu bé nằm ở trên đùi của cậu mình, một đôi mắt to đen lúng liếng tràn đầy tò mò! “Cậu thích tiền, cho nên đã đi lên con đường này!” “Nói dối!” Cậu thật sự coi con là đứa trẻ ba tuổi sao? Kỳ thật cậu bé đã lén phái người đi điều tra cậu rồi, “Cậu thích mẹ nuôi, đáng tiếc mẹ nuôi không có nhận tình của cậu, đúng không?” “Con .

.

.

.

.” Chúc Kỳ kinh ngạc! “Cậu à, thật ra thì con cũng cảm thấy mẹ nuôi không thích hợp với cậu!” Hai tay nhỏ ôm chặt lấy cổ của cậu mình, cậu đáng yêu mà nháy mắt với cậu mình.

“Trẻ con tụi con biết gì về tình cảm chứ!” Chúc Kỳ đem mẩu thuốc lá cầm trong tay ném ra ngoài, chau mày, chưa thử qua nào biết tốt hay không tốt! “Dĩ nhiên con biết, bởi vì con.

.

.

.

.

.” Cậu dừng lại, cậu không nên đem bí mật ở đáy lòng chia sẻ với người cậu không giữ mồm giữ miệng! “A! Tên nhóc nhà ngươi mới bây lớn, đã bày đặt yêu đương rồi, nói một chút coi đối tượng là ai?” Nắm được điểm yếu của cậu nhoc, Chúc Kỳ bắt đầu điều tra cậu nhóc.

“Không có!” Phủ nhận, đánh chết cũng không thừa nhận! “Không?” Một đôi mắt không tin tưởng nhìn thẳng vào cậu nhóc, có lẽ là do có tật giật mình, nên cậu bé đã không tự chủ được mà đỏ mặt lên.

“Ha ha ha ha ha, con xem mặt của con kìa cũng đỏ lên mà còn nói không có, mau thành thực khai báo, nếu không cậu không dám cam đoan, có thể không cẩn thận nói lỡ miệng hay không, khiến giáo viên toàn trường đều biết con có đối tượng thầm mến!” “Được, đi nói đi, con sợ cậu à, con cũng sẽ nói với các thầy giáo cậu không chỉ là giáo viên, mà còn là sát thủ!” Hừ! Cậu đây cũng không phải là bị hù mà lớn lên! “Nhóc con xấu xa!” Chúc Kỳ che cái miệng của cậu nhóc, oán hận mà cắn răng: “Con lợi hại!” Cậu bé bật cười, đương nhiên là cậu lợi hại! Không có chút chiêu đê tiện, làm thế nào mà có thể làm cho quần chúng phục đây! Cười xong, thì cậu nhóc nghiêm trang nói: “Cậu, lui đi!” “Hử?” “Không làm sát thủ nữa!” “Cậu cũng nghĩ vậy!” Con mắt không có tiêu cự mà đưa mắt nhìn về phía trước, sao anh lại không muốn là một người bình thường chứ, nhưng mà anh đã ký giấy sinh tử với ông chủ rồi, lui ra ngoài chỉ có một con đường chết! “Cậu thật sự đã nghĩ qua!” Cậu bé kích động bắt lấy cánh tay của cậu mình.

“Ừ!” Anh rất kiên định mà gật đầu, nhưng sau đó lại thở dài bất đắc dĩ và nói: “Nhưng mà cậu đã không có biện pháp trở lui toàn thân!” “Ai nói?” Nhóc con lật người quỳ gối lên tay lái phụ, mặt mày tươi rói mà nhìn anh, “Cậu, con có thể giúp cậu!” “Con giúp cậu?” Chúc Kỳ lộ vẻ lúng túng, “Ách, tiểu QQ, cậu biết con rất lợi hại, nhưng mà cậu không muốn con nhúng tay!” “Why?” “Không phải là ngày đầu tiên con biết cậu!” “Con biết cậu rất lâu rồi, thế nào !” Thấy cậu nhóc còn chưa hiểu, Chúc Kỳ nghẹn đỏ mặt, lấy dũng khí mà nói: “Cậu chết vì sĩ diện đó!” “Ồ.

.

.

.

.

.

Không nhìn ra!” Cậu nhóc kéo mặt dài ra, cậu không cảm thấy cậu mình có sĩ diện! “Tóm lại, chuyện này cậu không muốn con nhúng tay!” Anh nhìn chằm chằm vào hai mắt của cậu nhóc, nháy mắt mấy cái, cậu nhóc gật đầu, “Được rồi!” “Con thật sự sẽ không nhúng tay?” Cậu bé trả lời quá dứt khoát, nên Chúc Kỳ còn có chút không dám tin.

“Cậu không muốn để cho con nhúng tay, thì con không nhúng tay vào!” “Bé ngoan, cậu yêu con!” Cậu nhóc ngoan như vậy, nên Chúc Kỳ thưởng cho cậu bé một cái hôn, và hôn lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé.

Cậu bé chán ghét mà lau lau, “Cậu, cậu đoạn bối nha!” “Nhóc con xấu xa, không biết lớn nhỏ!” Thay đổi khuôn mặt tươi cười dịu dàng mới vừa rồi, đánh một phát lên trên đầu cậu bé, kèm theo một câu: “Cậu là thích con mới hôn con!” Bật thốt lên xong, Chúc Kỳ mới ngẫm nghĩ một chút, a? Lời này nghe sao có gì đó không đúng vậy nhỉ! “Ha ha ha ha ha, còn nói không phải đoạn bối, chỉ là xin lỗi, cậu à hướng giới tính của con bình thường!” Nhóc con cười co rút, nhất thời hai cậu cháu ầm ĩ một trận! Đêm, cả thành phố vùi lấp trong một mảng mây ngũ sắc, đẹp không sao tả xiết! Một chiếc xe jeep đè ép tuyết đọng dày đặc, dừng lại ở cửa lớn chỗ ăn chơi ‘ Đại Thế Giới ’, chủ nhân bên trong xe còn chưa xuống xe, thì tên cận vệ đi phía sau từ trong xe bước xuống trước, xếp thành hai hàng ngay ngắn, cung nghênh người đàn ông bên trong xe, sau khi tất cả sẵn sàng, thì một đôi ủng da từ trong xe bước xuống ——

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio