Tiểu nhạc đệm: rất mạnh, rất bạo lực () Khi Bạch Dạ Ảnh Tử đẩy cửa chính phòng VIP ra thì, vô số khẩu súng đồng loạt chỉa về phía bọn họ, cậu nhóc mím môi mỏng nhỏ, nghiêng cổ quan sát bên trong một chút, người đàn ông tôn quý như vương đó đang sóng nước chẳng xao mà chạm khẽ vào rượu ngon, không có bảo thuộc hạ nổ súng, cũng không để cho bọn họ bỏ súng xuống —— “Hi, ông chính là Công Đằng Tỉnh tiên sinh đi!” Bất kể hắn ta hoan nghênh hay không hoan nghênh, cậu nhóc vẫn bất chấp không sợ hãi súng ống nguy hiểm mà đi vào, Bạch Dạ cùng Ảnh Tử theo đuôi ở phía sau, mà hai người từ đầu đến cuối đều là một bộ dáng bình tĩnh cao thâm khó lường, đối mặt nhiều họng súng như vậy, hai người ngay động tác lấy súng cũng không có, cho thấy thành ý! “Để tôi tự giới thiệu mình một chút!” Sau khi cậu bé ngồi xuống đối diện, thì nói.
“Không cần!” Công Đằng Tỉnh đem rượu đỏ đặt ở trên đầu gối chéo, giọng lạnh lùng cắt đứt lời của cậu, một đôi mắt lạnh như hầm băng thấm không vui mừng mà lại xa cách! Hắc Kỳ người đứng đầu Mafia sao hắn có thể không biết? ! Chỉ là bọn họ vốn không có lui tới, hôm nay cậu ta dẫn người xông vào là có ý gì? “Á.
.
.
.
.
.
Công Đằng tiên sinh biết tôi?” Cậu bé lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn nhìn hai bên đang dùng súng chỉa vào cận vệ của cậu, cười lạnh chế nhạo: “Vậy sao còn khách khí như vậy?” Công Đằng Tỉnh bị cậu chế nhạo phải nhăn nhẹ đầu mày một cái, cho người tâm phúc một ánh mắt, rất nhanh bọn cận vệ đã để súng trong tay xuống! Cậu bé hài lòng cười cười, còn tưởng rằng hắn ta không nghe hiểu tiếng người ! Ha ha ~ “Thời gian của mọi người đều rất quý giá, Công Đằng tiên sinh tôi cũng không có quanh co với ông, hôm nay tôi tới, là muốn ông thả một người!” “Trong tay tôi cũng không có người của thủ lĩnh Hắc Kỳ!” “Có! Hơn nữa còn là cậu của tôi.” Công Đằng Tỉnh cau chặt chân mày, rượu ngon trong tay lóng lánh, nghi ngờ mà không tin, “Thủ lĩnh Hắc Kỳ cũng thật biết nói giỡn, người có thân phận giống như ngài vậy, cậu của ngài làm sao có thể làm việc cho tôi?” “Cậu tôi cũng là tuổi trẻ không biết! Mới đi lầm cửa, không biết Công Đằng tiên sinh có thể nể mặt mỏng của tôi, thả cậu tôi tự do hay không?” Trên khuôn mặt tươi cười đáng yêu, lộ ra thâm trầm cùng ngạo mạn không thuộc về số tuổi, tuy là những câu cung kính nhưng lại không mất chế nhạo cùng ý giễu cợt, tổn hại! Quả nhiên, đứa trẻ này không đơn giản, bỏ ra trầm ổn kín kẽ không nói, chính là cách nói năng phách lối kiêu ngạo kia của cậu ta, về mặt khí thế cũng đã mạnh hơn người! Khí thế mạnh mẽ như vậy, bảo sao hắn không giận? Âm thầm nắm chặt ly rượu, Công Đằng Tỉnh nhẫn nại mà hỏi: “Xin hỏi, cậu của thủ lĩnh Hắc Kỳ là?” “Chúc Kỳ!” Cậu bé nói thẳng! Là cậu ta? Sát thủ trong tay hắn rất đông, không phải ai hắn cũng có thể có ấn tượng, hoặc là nhớ, không thể nghi ngờ là Chúc Kỳ may mắn, bị hắn nhớ tới! Chỉ vì cậu ta là một trong những sát thủ Trung Quốc xuất sắc nhất mà hắn bồi dưỡng, giao nhiệm vụ cho cậu ta không có một sai lầm.
Lần này hắn tới Trung Quốc vốn là muốn dẫn cậu ta cùng trở về Nhật Bản, để cho cậu ta thay hắn dạy một nhóm sát thủ mới, không ngờ tới trên đường lại nhảy ra tên Trình Giảo Kim! Vẻ mặt cứng ngắc giống cương thi, rốt cuộc cũng hiện lên một dấu vết cười nhạt, Công Đằng Tỉnh thẳng lưng, hai mắt cất dấu tia sáng mà ngưng mắt nhìn cậu bé, một tia hung ác từ đáy mắt xẹt qua! “Thủ lĩnh Hắc kỳ có biết quy củ môn hạ của tôi?” “Bao nhiêu tiền, ông ra cái giá!” Cậu mới mặc kệ quy củ gì đó, không phải là vì kiếm tiền sao? Cậu sẽ mua những nắm tháng còn lại của cậu mình.
Công Đằng Tỉnh nhẹ nhàng lắc rượu ngon trong ly, cười lạnh nói: “Tiền tôi có!” “Vậy ông muốn cái gì?” Hắn không phối hợp, khiến cậu bé không vui mà cất cao giọng.
“Tôi cái gì cũng không muốn!” Cự tuyệt rất dứt khoát! Theo bản năng, cậu bé nắm chặt quyền, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, giọng nói ra khỏi miệng có chứa uy hiếp rõ ràng: “Công Đằng tiên sinh, mọi người đều là người có thân phận địa vị, cần gì vì chút chuyện nhỏ này mà làm tổn thương hòa khí của mọi người, ông nói phải không? Nếu như ông chịu bán cho tôi cái nhân tình, về sau chúng ta chính là bạn bè, có cần dùng tới chỗ của tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng giúp một tay! Nếu như ông không chịu bán cho tôi nhân tình.
.
.
.
.
.
hôm nay chúng ta coi như là kết thù!” Ánh mắt hai người nhìn nhau, có thể nói là hai tầng lửa và băng, không nhượng bộ lẫn nhau! “Thủ lĩnh Hắc Kỳ, không phải là tôi không chịu bán mặt mũi này cho cậu, mà là tôi không thể bởi vì cậu mà làm hư quy củ, cái gọi là không quy củ sao thành được tiêu chuẩn, hôm nay nếu là vì cậu mà phá lệ, tôi làm sao mà thuyết phục được mọi người đây!” Công Đằng Tỉnh cười cười, có mấy phần hài hước.
“Công Đằng tiên sinh chính là không chịu thả người!” trong tròng mắt đen sáng chói của cậu nhóc lộ ra tia sáng giết người, trong nắm tay bốc ra mồ hôi nhỏ.
Công Đằng Tỉnh tà tứ mà cười cười, bỗng chốc sắc mặt trầm xuống, bọn thuộc hạ hiểu ý mà giơ khẩu súng lên lần nữa, vậy mà động tác nổ súng bọn họ có nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh hơn tên bắn của Bạch Dạ cùng Ảnh Tử! Hai người chuyển mấy lần, đã đem ngân châm lanh lảnh bắn chính xác cổ họng của tên cận vệ, một chiêu mất mạng.
Tốc độ nhanh của hai người bọn họ hoàn toàn khiến Công Đằng Tỉnh trợn mắt líu lưỡi, hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, thì tên thuộc hạ đều đã chết sạch, Bạch Dạ cùng Ảnh Tử đi tới đứng ở sau lưng cậu bé, rồi cậu mới từ trên ghế sofa đứng lên, ánh mắt sâu kín nhìn Công Đằng Tỉnh, thần sắc có chứa cường thế cùng giễu cợt rõ ràng, không có chút bản lãnh thật sự, cậu sẽ ngông cuồng như vậy sao! “Công Đằng Tỉnh tiên sinh, tôi thật sự rất thành tâm muốn làm bạn với ông!” Lúc này cậu mới quay đầu lại nhìn nhìn thi thể nằm dưới đất, chắc lưỡi: “Vì một người mà làm cho thương vong vô số, đáng giá sao?” Mặt của Công Đằng Tỉnh đã sớm đen rồi, quả đấm siết đến mức vang lên tiếng khanh khách! “Hạ lưu!” Thắng không cần dùng võ, hắn lấy mũi phỉ nhổ! Cậu bé ôm quả đấm đang muốn đến gần hắn, Bạch Dạ và Ảnh Tử không yên lòng mà cùng đè bờ vai của cậu lại, và đồng thanh: “Chủ tử.” “Yên tâm, tôi không có gì!” Cậu bé tự tin cười nói.
Hai người thu tay lại, cậu bước chậm chậm tới phía Công Đằng Tỉnh, hai người gần trong gang tấc mà nhìn nhau, đều trợn mắt với nhau.
Không khí cả căn phòng, nhất thời pha trộn một không khí quỷ quyệt.
“Vì để cho ông tâm phục khẩu phục, cam tâm tình nguyện thả người, tôi nguyện ý tiếp nhận bất kỳ khiêu chiến nào ông đề ra, như thế nào?” “Thật không?” Công Đằng Tỉnh mím khóe môi, con mắt lóe sáng giống như con hồ ly đa mưu túc trí.
“Thật!” Cậu nâng cao bộ ngực nhỏ, không chút nghĩ ngợi mà trả lời.
“Được, nếu như cậu có thể khiến cho tôi tâm phục khẩu phục, thì tôi sẽ giao người cho cậu!” Nhóc con chết tiệt, hắn chờ xem cậu ta chết như thế nào, quay đầu Công Đằng Tỉnh nói với tâm phúc còn sống duy nhất: “Gọi người!” “Dạ!” Tâm phúc bấm điện thoại dùng tiếng Nhật nói.
Bạch Dạ cùng Ảnh Tử đi tới, Bạch Dạ oán hận nhìn Công Đằng Tỉnh, cắn răng nghiến lợi nói: “Chủ tử, một phát làm thịt hắn đi, cần gì phải nhiều chuyện như vậy?” Còn bày nhiều trò như vậy làm gì! “Đúng vậy, chủ tử, cần gì mất công với hắn như vậy!” Khó có được, Ảnh Tử cũng tà ác một chút! Nhưng cậu bé lại có cái nhìn bất đồng, “Giết người chỉ là tay lên và xuống, thật không có thú vị! Vừa đúng lúc đã lâu rồi tôi cũng chưa có hoạt động gân cốt, hì hì.” Từ trong nụ cười tà ác của chủ tử, hai người hiểu được dụng tâm của cậu! A! Đã nói chủ tử không có thiện lương như vậy mà! Quả thật là con sói hoang nhỏ khoác da dê.
.
.
.
.
.
“Nơi này không thích hợp đấu võ, Công Đằng tiên sinh không bằng chúng ta đổi địa phương đi, thế nào?” Cậu bé liếc căn phòng VIP này một cái, mặc dù gian phòng rất lớn, nhưng chướng ngại vật quá nhiều, vướng chân vướng tay xác thực là không phải nơi đấu võ tốt! “Được!” Quyền chủ đạo ở trong tay người ta, Công Đằng Tỉnh hoàn toàn không có quyền cự tuyệt, cậu bé giả vờ hỏi một tiếng cũng chỉ là nể mặt của hắn thôi! Mọi người lái xe chạy tới một mảnh đất trống, rất nhanh thuộc hạ của Công Đằng Tỉnh cũng lái ô-tô tới, từ trên xe bước xuống năm sáu người, bọn họ đều là sát thủ hắn đang muốn bồi dưỡng! Con ngươi đen bóng của cậu bé híp lại, nắm càm, và nhíu mày: “Chỉ mấy người này?” Thần sắc của Công Đằng Tỉnh phức tạp khó hiểu, nghe giọng điệu của cậu ta, vẫn còn chê ít, hắn nói: “Nếu cậu có thể thắng được bọn họ, tôi liền thả người!” “Nói lời giữ lời!” “Công Đằng Tỉnh tôi từ trước đến giờ nói được là làm được!” “OK! OK! Tôi thích giao thiệp với người có lòng thành!” Cậu bé vừa cười, vừa ra dấu OK, rồi hỏi: “Có thể bắt đầu chưa?” Công Đằng Tỉnh nhìn năm tên thủ hạ một cái, mọi người gật đầu với hắn, hắn nói: “Có thể!” Người của hai bên lui ra, Bạch Dạ không yên lòng mà dặn dò một câu: “Chủ tử, Cậu cẩn thận.” Cậu bé không có trả lời cậu ấy, ánh mắt quét nhìn một vòng ở trên người năm người kia, khóe môi mím lại lộ ra vết cười nhạt, lúc này, năm người đồng thời từ bên hông rút ra mềm —— “Chủ tử!” Ảnh Tử đưa môt cây dao găm cho cậu bé, đây là vũ khí sở trường của cậu bé, dù sao tuổi của cậu bé vẫn còn rất nhỏ, dùng đâm rất được, dao găm vừa vặn không nặng cũng không nhẹ! Cậu nhận lấy dao găm rồi di chuyển, cuộc chiến bắt đầu! Năm người cùng lúc đâm về phía cậu bé, cậu bé tuyệt đối không hốt hoảng, bình tĩnh nhìn bọn họ, tính toán thời cơ ra tay tốt nhất! Mắt thấy bọn họ cách mình gần trong gang tấc, ánh mắt cậu bé ngưng tụ, trong nháy mắt lắc mình một cái, dao găm trong tay từ người thứ nhất vạch đến người cuối cùng! Thời gian giống như dừng lại lúc đó, trên ngọn dao găm nhỏ từng giọt máu tươi đỏ thẫm.
.
.
.
.
.
Công Đằng Tỉnh cùng tâm phúc hoàn toàn ngơ ngẩn, trời ơi, thân thủ thật là nhanh! Giống như một cơn gió nhẹ thổi qua, không để lại một chút dấu vết! Bởi vì cậu nhóc vóc người nhỏ thấp, cho nên bọn họ không hề nhìn thấy cậu bé giết người thế nào, chỉ thấy cậu vừa chạy đến thì trên dao găm dính đầy máu tươi! Năm người khó tin nhìn cậu, quay đầu lại, cậu bé đem dao găm để xuống, năm người cùng lúc cúi đầu nhìn thương thế của mình, chỉ thấy chỗ mổ bụng, ruột rơi ra ngoài, làm cho người ta rợn cả tóc gáy lại ghê tởm muốn ói! Năm tên sát thủ đồng loạt ngã xuống! Ba ba ba —— Bọn thuộc hạ cũng không nhịn được mà vỗ tay hoan hô thủ lĩnh, nhất là Bạch Dạ và Ảnh Tử vì mở rộng tầm mắt mà hưng phấn không ngừng, đã sớm nghe nói sở trường của thủ lĩnh là ‘ tấn công tia chớp ’ thật là trăm nghe không bằng một thấy, tốc độ quá nhanh quá kinh người! “Như thế nào, Công Đằng tiên sinh ông phục không?” Cậu bé khiêu khích giương mắt mà nhìn Công Đằng Tỉnh, nhíu mày nói, nếu ông ta không phục, ông ta có thể tự mình ra trận! “Phục!” Một giọt mồ hôi lạnh, từ bên trán hắn chảy xuống, hắn cũng mở tầm mắt nha!