Tước Nõan yêu: cả đời này tôi chỉ cầm tù một mình em : giấc mộng Mặc Nõan chậm rãi ngẩng đầu lên, nữa cẩn thận nhìn rõ mặt của anh, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của anh căng thẳng sau đó một trận xanh trắng thay thế, cô âm thầm siết chặt ngón tay, đầu óc hỗn loạn lại hôn mê một hồi, cô lảo đảo mà lui mấy bước, rồi ngồi lên ở bên mép giường, nước mắt làm thế nào cũng không ngừng được —— “Khi nào thì đi, tôi tiễn em!” Giọng điệu nói thật sâu, Mặc Phi Tước đem nước mắt ẩn trở về trong mắt! “Sáng mai!” Lau lau nước mắt, cô nức nở nói.
“À” Anh thất hồn lạc phách mà đáp ứng một tiếng, miễn cưỡng cười một tiếng, “Vậy em nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Anh xoay người, Mặc Nõan nhìn bóng lưng của anh, một đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng bệch tiến vào trong chăn, tim đau đến mức giống như là muốn nứt ra, mắt thấy bóng lưng của anh sắp hoàn toàn biến mất, cô khàn khàn kêu anh, “Mặc Phi Tước!” Anh quay đầu lại, gương mặt mất mác hiện ra một tia hi vọng! “Có thể thả tôi tự do đến cùng hay không?” Mặc Phi Tước nhăn mặt cau mày, ngón tay tái nhợt run rẩy một chút.
“Anh yên tâm sau khi sinh đứa bé, tôi sẽ bảo người mang đến trả lại cho anh, anh không cần phải mỗi ngày phái người giám thị nhất cử nhất động của tôi, tôi sẽ không chạy trốn nữa đâu!” Anh lẳng lặng mà nhìn cô rất lâu, trong con ngươi sâu là đau đớn vô tận cùng bàng hoàng, cô nhất định phải tuyệt đường như vậy, ép anh chết tâm mới thôi sao? Trong nháy mắt khi nước mắt chảy xuống, anh đã xoay người đi, khuôn mặt tuấn tú khóc đến mức mi tâm run rẩy dữ tợn có chút giống là đứa trẻ bị người vứt bỏ! Đúng vậy, anh vẫn là bị người vứt bỏ, khi còn bé bị cha mẹ vứt bỏ, hiện tại lại bị cô gái yêu mến vứt bỏ! Có lẽ, đây chính là mạng của anh! Tim một mảnh cằn cỗi, nước mắt thê lương, theo khóe mắt, ở giữa má anh trợt xuống từng viên một.
.
.
.
.
.
Mặc Nõan cũng chuyển mặt đi, hai người đưa lưng về phía nhau mà khóc một hồi, anh cất bước đi ra cửa, trở tay đóng cửa lại cho cô và trong nháy mắt đó, anh đã gật đầu đáp ứng một tiếng, “Ừ!” Cám ơn.
.
.
.
.
.
Mặc Nõan im lặng mà lẩm nhẩm một tiếng, nhìn cửa chính khép chặt, khóc đến độ khóc không thành tiếng, đau lòng muốn chết đi! Lần này cho dù cô không muốn rời đi, cũng không được rồi! .
.
.
.
.
.
.
.
.
Đêm, rất khuya rất khuya.
Đêm, rất yên tĩnh rất yên tĩnh.
Giống như ngay cả rơi thanh âm kim rơi, cũng có thể nghe rõ ràng.
Trong bóng tối, có một bóng người ngồi co rúc ở trên đất, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ tiến vào, anh lẳng lặng đưa mắt nhìn dây chuyền Lam Bảo Thạch trong tay mà mất hồn! Đây là anh dùng khoản tiền thứ nhất do mình kiếm được mua cho Mặc Nõan! Lúc khỏanh khắc cầm được tiền, tất cả suy nghĩ trong đầu của anh đều là cô ấy, chỉ muốn đem số tiền kia mua đồ ở trên người cô ấy! Anh vĩnh viễn cũng không quên, khi anh đưa sợi dây chuyền này cho cô ấy thì khi đó cô ấy rất hưng phấn và kích động! Giơ tay lên, anh sờ sờ gò má trái của mình, phía trên đó dường như còn lưu lại dư âm cánh môi ấm của cô ấy.
Anh không cho phép bất kỳ chàng trai nào đến gần cô ấy, chỉ muốn chiếm cô thành của riêng mình, cô ấy không vui, chân mày của anh cũng không tự chủ được mà nhíu lên, cô ấy vui vẻ, khóe miệng của anh cũng sẽ không tự chủ mà hất lên, cô ấy khóc, anh luôn theo thói quen mà ôm cô vào lòng, cùng khổ sở với cô ấy, tại sao anh lại không sớm một chút ý thức được điều này , và nhiều năm qua người anh yêu là Nõan, anh có thể mất đi Uyển Nhu, nhưng anh không thể không có Nõan! Nếu thời gian có thể quay lại một lần thì tốt biết bao nhiêu, như vậy anh cũng sẽ không chịu trách nhiệm với Uyển Nhu, sẽ không làm thương tổn Nõan! Đau khổ mà nhắm mắt lại, nước mắt trôi thẳng xuống, anh đột nhiên lật người bò dậy, ném dây chuyền cầm trong tay ra ngoài cửa sổ, anh muốn bỏ đi quá khứ, lần này đổi lại là anh đợi cô ấy, đợi cô ấy hồi tâm chuyển ý.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Khóc bao lâu cô cũng không có để ý, khóc cho đến khi mệt mỏi, không còn hơi sức thì Mặc Nõan mới nằm lên giường, đầu óc hôn mê nên cô rất nhanh ngủ thiếp đi! Cô gặp một giấc mộng, một giấc mộng đã bị cô cố ý quên lãng hai mươi năm! Ngày đó, bên ngoài bão tuyết rơi xuống trắng xóa, Mặc lão mang về một cậu bé cao hơn cô rất nhiều, muốn cô gọi cậu ấy: anh trai Cô cẩn thận quan sát cậu bé, trời lạnh như vậy, nhưng anh chỉ mặc một cái T Shirt thật mỏng, đồi dép lê đã rách nát, trên mặt cũng là bẩn thỉu, đôi môi bị đông cứng đến xanh, hai gò má đỏ bừng hiển nhiên là bị lạnh đến không chịu được, lúc ấy cô rất chán ghét mà nói một câu: “Con mới không cần tên ăn xin làm anh trai của con!” Mặc lão rất tức giận, nhưng cậu bé lại không có chút phản ứng nào, chỉ là đem một đôi con ngươi an tĩnh lấp lánh đưa mắt nhìn cô, con ngươi sâu kín gợn sóng giống như là ngâm ở trong nước tuyết, trong suốt không bụi bặm! Cô lúc đó còn trẻ tuổi nên hoàn toàn không tưởng tượng nổi có một ngày, mình sẽ luân hãm vào trong con ngươi tuyệt trần của anh, sa chân vào vũng bùn, không cách nào tự kềm chế.
.
.
.
.
.
Đó là bọn họ mới gặp gỡ, cô không thích anh, cho nên chưa từng mở miệng gọi anh một tiếng anh trai! .
.
.
.
.
.
.
.
.
Lật người, mặc lại đang tiếp tục.
.
.
.
.
.
“Chúng ta mới không cần cùng em gái của tên ăn xin làm bạn!” Bởi vì có một anh trai là tên ăn xin, nên cô bị kỳ thị, mấy đứa bạn trước kia chơi với cô rât tốt cũng đều cười nhạo cô, cảm thấy làm bạn với cô rất mất mặt, thậm chí có người đẩy một cái, đẩy cô ngã ở trong tuyết, hơn nữa ha ha cười nhạo và nói.
“Tôi không phải tên ăn xin.” Cô rưng rưng giải thích.
“Mày không phải là tên ăn xin, nhưng anh mày là tên ăn xin, cho nên mày chính là tên ăn xin, tên ăn xin thối, cách xa chúng tao một chút!” Con nhỏ béo đó cười nhạo cô, chán ghét mà đá cô một cước.
“Tôi không phải tên ăn xin, tôi không phải!” Cô khóc oa lên một tiếng.
“Tên ăn xin thối, mau cút!” Con nhỏ mập đá cô một cước ngã ở trong tuyết, nhưng cô cố chấp không chịu rời đi.
“Tên ăn xin không chịu đi thì làm thế nào?” Con nhỏ mập đó hỏi mấy đứa khác.
“Chúng ta dùng tuyết đập nó!” Có đứa đề nghị.
“Được!” Nói hành động liền hành động, bốn năm đứa con nít nắm tuyết trên đất lên, đập tới phía Mặc Nõan, cầu tuyết đánh lên trên đầu cô, trên mặt rất đau, nước tuyết tan ra trong quần áo của cô, thấm vào da, lạnh thấu xương, cô lại không thể đánh lại, chỉ có thể lên tiếng khóc thút thít.
Nghe tiếng khóc của cô, Mặc Phi Tước chân không liền từ trong nhà xông ra, bởi vì tuổi anh lớn, nên mấy đứa nhỏ này căn bản không phải là đối thủ của anh, anh hung hăng dạy dỗ bọn nó một chút sau đó đuổi bọn nó chạy đi, từ trong tuyết đở cô lên, lau sạch sẽ tuyết trên người cho cô sau đó ngồi xổm người xuống chuẩn bị cõng cô về nhà, cô lại từ phía sau đạp anh một cước, Mặc Phi Tước bị một cước ngã nhào lên trên đất, quay đầu lại chỉ thấy cô khóc đến mức mắt, mũi, gương mặt đều đỏ bừng.
“Đều là vì anh, tôi mới bị người ta cười nhạo thành là nhỏ ăn xin, tôi chán ghét anh, chán ghét anh .
.
.
.
.” Cô thê lương rít gào với anh một tiếng, sau đó lật người bò dậy và chạy đi! Đêm hôm đó Mặc Phi Tước mất tích, Mặc lão gấp đến độ phái người đi tìm khắp nơi, khi tìm được anh thì anh đã bị cóng đến mức chỉ còn một hơi thoi thóp! Đó là lần đầu tiên, cô có một loại cảm giác tội ác, tùy hứng của cô thiếu chút nữa đã hại chết một mạng! Sau đó, lần đầu tiên Mặc Phi Tước nói xin lỗi cô, mà cô cũng không ghét bỏ anh nữa, sau khi ở chung hòa thuận, cô mới phát hiện có người anh này, thật là tốt!