Tước Nõan yêu: cả đời này tôi chỉ cầm tù một mình em : phá thai Mặc Phi Tước quay đầu lại, đẩy tay Đông Bác Hải khoác lên trên vai anh ra, căm tức nhìn anh ấy một cái rồi liếc về phía cậu nhóc một cái, “Anh dạy nó làm như vậy phải không?” “NO! NO! NO! , Chú Mặc, chuyện này không có một chút liên quan tới cha cháu, là chủ ý của cháu, chú muốn thì trách cháu đi!” Tên nhóc đi tới, xung phong nhận việc giải thích sự thật! “Ha ha!” Thấy con trai thành thực dũng cảm như vậy, Đông Bác Hải sảng lãng cười hai tiếng! “Chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?” Vô Song nâng cao bụng bự đi tới, Đông Bác Hải xoay người lại lập tức ôm cô, che chở như bảo bối! “Mẹ!” Tên nhóc kêu một tiếng.
“Ừ!” Vô Song trả lời rồi nhìn về phía Mặc Phi Tước, chỉ thấy ánh mắt anh ta hung ác nhìn chằm chằm vào con trai của cô, cô đang muốn mở miệng hỏi gì đó, Đông Bác Hải liền cúi đầu thì thầm ở bên tai cô, “Bà xã, đừng lên tiếng, chút nữa anh sẽ giải thích với em!” “Sao vậy?” Cô vẫn là nhịn không được mà tò mò, nhỏ giọng hỏi, nhưng Đông Bác Hải cười mà không nói.
“Chú Mặc, cháu sai rồi!” Nhận sai thật là nhanh, cậu nhóc nhận sai thật là nhanh, hơn nữa còn có vẻ mặt thành kính, cho dù ai nhìn thấy cũng không nhẫn tâm trách cứ! Cậu sai gì đây? Chó má! Cậu mới không cảm thấy mình có lỗi đâu, nếu không phải là bà già kia nhanh như chớp, ông cụ non mười tuổi như cậu cũng có thể chọc bà già đó tức chết! “Con.
.
.
.
.
.” Mặc Phi Tước tức giận giơ tay lên, làm như muốn đánh vào đầu cậu nhóc thật mạnh, Vô Song và Đông Bác Hải thấy thế cũng kinh hãi thay đổi sắc mặt, con trai là bảo bối của bọn họ nha! Đừng nói thật sự đánh, dù cho bọn họ nhìn thấy nói giỡn cũng nhức nhối a! “Giỏi lắm!” Bàn tay nhẹ nhàng rơi lên trên đầu cậu nhóc, Mặc Phi Tước đổi giận thành vui, khuôn mặt tuấn tú cười cười! Hai vợ chồng cũng thả lỏng thở một hơi, mới vừa rồi thật là hù chết bọn họ mà! “Chú Mặc, chú không trách cháu?” Cậu nhóc có chút khó tin nháy mắt với anh, mới vừa rồi cậu đã chọc dì Mặc Noãn tức muốn khóc, chú ấy thế mà không tức giận, còn khen cậu giỏi lắm! ! Mặc Phi Tước xoắn xoắn sợi tóc của cậu, nhếch môi cười có vẻ du côn, “Nhóc con, chú Mặc còn phải cám ơn con, con làm chuyện mà chú muốn làm cũng không dám làm!” “Hả?” Nhóc con nhìn lên nhìn xuống mấy lần quan sát anh, “Chú Mặc còn có chuyện không dám làm?” “Chú.
.
.
.
.
.” Mặc Phi Tước cứng họng, mặt đỏ ửng lên.
“Ha ha, được rồi, con trai muốn được yên thì ngoan ngõan, đừng làm khó chú Mặc con nữa!” Đông Bác Hải lại cười lên ha hả lần nữa.
Cậu nhóc nhìn vẻ mặt táo bón của Mặc Phi Tước mà cười hì hì, “Chú Mặc, thật sự chú phải cố gắng lên đó!” “Nhóc con, con biết cái gì chứ?” Mặc Phi Tước xấu xa nghiêm mặt trả về cậu nhóc một câu.
“Con không biết, nhưng con sẽ không khóc nhè, đúng không cha!” Cậu nhóc giả vờ một cái mặt quỷ với anh, sau đó trốn ra sau lưng cha mẹ.
“Nhóc con xấu xa.” Mặc Phi Tước đen mặt, thấy hai vị cha mẹ vẫn còn đang cười, anh không nhịn được mà quở trách người làm cha một phen, “Ai, Bác Hải, anh làm cha thế nào vậy, con trai anh không biết lớn nhỏ như vậy anh cũng không trông nom?” “Có sao?” Đông Bác Hải rất mờ mịt mà nhìn vợ một cái, Vô Song cười cười, “Tôi lại cảm thấy con trai tôi nói rất đúng!” “Chị dâu nhỏ, không ngờ cô qua sông liền rút cầu như vậy đấy!” Tình cảm của người gia đình này là liên kết nhất trí đối phó anh người ngoài này….! “Phi Tước, anh phải có lương tâm một chút, phải đi mang Nõan trở về.” Vô Song mặt lạnh, và nghiêm trang nói, “Nõan không phải là một người có tâm địa sắt đá, ngược lại lòng của cô ấy rất mềm, chỉ cần anh dụng tâm, nhất định cô ấy sẽ tha thứ cho anh!” “Tôi còn chưa đủ dụng tâm sao?” Mặc Phi Tước đột nhiên cau chặt chân mày, gương mặt tuấn tú u buồn tràn ngập bất đắc dĩ, “Tôi chỉ còn thiếu chưa có quỳ xuống cầu xin cô ấy ở lại đừng đi đó!” “Tôi thừa nhận ban đầu là do sự ích kỷ của tôi, hại cô ấy mất một đứa bé, mà tôi đã đền cho cô ấy rồi, cũng đã nói rất nhún nhường, nhận sai rồi, nhưng cô ấy hòan toàn không tiếp nhận, tôi còn có biện pháp gì? Chẳng lẽ muốn tôi dùng sức mạnh, đem cô ấy cầm tù ở bên mình sao?” Vì nhìn ở trong đáy mắt bạn thân Đông Bác Hải nên sự bất lực của anh ấy là đau lòng, nhưng nhìn ở trong mắt của Vô Song lại là khinh bỉ! Đền —— Nghe chữ đó thì Vô Song đột nhiên cười lạnh một cái, “Mặc Phi Tước, anh thật sự làm cho tôi cảm thấy được là cặn bã!” “Bà xã!” “Mẹ!” Hai cha con cũng giật mình nhìn Vô Song, sao cô ấy lại nói ra những lời này, cô ấy không nhìn thấy Phi Tước không thể làm gì sao! Đúng vậy! Cô không nhìn thấy có nhiều thứ anh không thể làm, cô chỉ nhìn thấy sự bất lực của anh, anh cao ngạo, cùng với anh tự cho là đúng buồn cười.
.
.
.
.
.
Đúng vậy.
.
.
.
.
.
anh thật sự tự cho là đúng, tự oán tự hối tiếc, vốn là anh làm không đủ, hoặc là nói cũng chỉ là một góc của tảng băng ngầm, cho dù muốn anh quỳ xuống cầu Nõan tha thứ, một chút cũng không quá đáng! “Mặc Phi Tước, anh thật sự cảm thấy mình làm đủ rồi sao?” Vô Song chợt chua lỗ mũi, trong mắt chứa đầy nước mắt —— “Đền.
.
.
.
.
.
Cái chữ thua thiệt này anh nói ra miệng, anh thật sự thấy giá tình yêu quá rẻ à, cho đây là hàng mua bán giao dịch sao? Đền.
.
.
.
.
.
anh lấy cái gì đền cho cô ấy, đền cho cô ấy một viên tinh trùng, là có thể cho rằng không có chuyện gì xảy ra sao? Là có thể đền bù tám năm mất đi của cô ấy sao? Năm tháng của phụ nữ thật sự không tổn thương được, Mặc Phi Tước anh không phải là trẻ con, sao tư tưởng lại ngây thơ như vậy, vậy thì anh vốn không có tim, không biết tự hỏi vấn đề.
Không nhìn ra thật ra thì Nõan đã tha thứ cho anh, nếu không cô ấy cũng sẽ không mang thai con của anh, các người lại còn là thanh mai trúc mã, cô ấy không chịu ở lại, trong lòng cô ấy nghĩ cái gì, anh lại thật sự đoán không ra một chút nào, vậy thì anh căn bản không có dụng tâm với cô ấy?” Vô Song lên án sắc bén làm cho thân hình cao lớn của Mặc Phi Tước bỗng lắc lắc, nơi trái tim giống như bị mũi khoan đâm vào trào ra đau đớn tan lòng nát dạ, trong mắt phủ lên một tầng sương mù thật mỏng, tứ chi cứng ngắc chết lặng không thể động đậy.
Cô ấy nói đúng! Tuổi trẻ của Mặc Nõan, anh không đền nổi! Anh thật sự tự cho rằng mình làm đã đủ rồi, thật ra thì một chút cũng chưa đủ! Đây chính là nguyên nhân Nõan cố ý trừng phạt anh mà không chịu ở lại sao? Nếu như vậy, anh thay đổi, nhất định nhất định anh sửa chữa.
.
.
.
.
.
“Bà xã!” Đông Bác Hải đau lòng ôm Vô Song khóc đến mặt đầy nước mắt vào trong ngực, anh cũng bị lời nói này của bà xã mình làm cho chấn động, chợt cảm thấy mình sao mà may mắn, cô có thể cho anh một cơ hội bồi thường! “Phi Tước, tính tình cô nhỏ kia tôi cũng hiểu rõ mấy phần, bướng bỉnh thì cũng hơi bướng bỉnh, nhưng lòng dạ vẫn mềm, nếu như cậu thật sự tận tâm tôi nghĩ cô nhóc sẽ trở về!” Giờ khắc này, Đông Bác Hải cũng buông xuống thành kiến với Nõan, cũng có chút bội phục cô nhóc ấy, một cô nhóc có thể phiêu bạc ở bên ngoài tám năm, thật không dễ dàng! “Chú Mặc cố gắng lên!” Nhóc con cho anh tư thế động viên cố gắng lên! Mặc Phi Tước ngắm nhìn cả nhà bọn họ ba người một cái thật sâu, cảm động, cảm kích giống như là bươm buớm phá kén mà ra, bay lên khóe môi tuấn tú xinh đẹp của anh, gật đầu một cái thật mạnh, anh xoay người sải bước đi ra ngoài —— Cố Gia! Lão phu nhân vẻ mặt thịnh nộ ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, trước mắt để một ly trà đã sớm nguội lạnh, ánh mắt già bén nhọn nhìn chằm chằm Mặc Nõan đứng ở bên bàn trà chực phún lửa! Làm thế nào bà cũng không nghĩ được, cô gái trước mắt này lại có thể không biết xấu hổ mang con hoang của gã đàn ông khác tới quyến rũ con trai bà, muốn con trai bà ôm lấy, may nhờ.
.
.
.
.
.
bị bà biết được, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng! “Cô gái như cô thật sự rất có mưu mô đó, bị đàn ông khác làm cho lớn bụng, lại làm cho con trai tôi chịu tội thay, trên đời không có ai tính tóan như cô, tính toán chuyện tốt này cũng là do một mình cô chiếm.
.
.
.
.
.
Tôi không sợ nói cho cô biết, không có cửa đâu! Người phụ nữ đê tiện như cô đừng mơ tưởng bảo con trai tôi nuôi con hoang của người khác! Chỉ cần tôi còn sống , thì cô đừng mơ tưởng!” Lão phu nhân đã giận đến mức đôi tay phát run, chỉ vào mũi của Mặc Nõan mà mắng.
Cố Triển Dật vẫn che chở cô nghe mẹ mắng chanh chua như vậy, nhíu mày phản bác: “Mẹ, ngài hiểu lầm Nõan rồi, cô ấy không phải người phụ nữ như thế!” “Hiểu lầm?” Lão phu nhân càng giận đến mức sắc mặt biến thành màu đen, “Dật nhi, đến bây giờ con còn muốn che chở cho người phụ nữ không biết xấu hổ này sao, rốt cuộc con có từng xem ta là mẹ, đem mặt mũi Cố gia chúng ta để ở trong mắt hay không?” Mặc Nõan run rẩy tựa vào trong ngực Cố Triển Dật đã bị lời nói của lão phu nhân làm cho nhục nhã không chịu nổi mà hốc mắt đỏ hồng, tự nhận đuối lý cô không phản bác một câu, chỉ có thể âm thầm chịu đựng! “Mẹ, con nào có không coi mẹ ra gì?” Cố Triển Dật nhức đầu mà nhìn mẹ, anh có thể hiểu tâm tình lúc này của mẹ rất khó tiếp nhận, nhưng mẹ mắng cũng quá đáng mà! “Con còn biết ta là mẹ con, thì ngay lập tức đuổi con nhỏ đê tiện không biết xấu hổ này ra ngoài!” Lão phu nhân bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào Mặc Nõan giận dữ mắng.
Hai cô giúp việc ở chỗ này bị tức giận của bà cụ dọa đến mức giật mình kinh hãi, ánh mắt đồng tình nhìn về phía Mặc Nõan, chỉ thấy nước mắt của cô ấy sắp chảy ra! Đáng thương! “Mẹ.
.
.
.
.
.” Cố Triển Dật buông Mặc Nõan ra, vẻ mặt phiền não mà đi qua, ôm bả vai lão phu nhân, “Mẹ, con trai đã lớn rồi, chuyện của con con tự có chừng mực, ngài cũng đừng nhọc lòng chăm lo thay con được không? Đã khuya rồi, không phải ngày mai ngài còn lên máy bay trở về Mỹ sao? Nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Pằng —— Lão phu nhân tức giận đánh một cái tát lên trên mặt con trai! “Thiếu gia!” “Triển Dật!” Cái tát này rất vang, tuyên bố cùng cả phòng khách, làm cho người ta nghe có loại sợ hãi hết hồn hết vía, ba người bọn họ cũng sợ tới mức trợn to con ngươi! Cố Triển Dật giống như cũng khó tin mẹ vẫn chưa từng đánh anh mà lại ra tay đánh anh, lờ mờ một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại nhìn về phía mẹ già đầy nước mắt! “Khốn kiếp!” Một tiếng mắng giận dữ, “Hôm nay nếu mày không đuổi con nhỏ này ra ngoài, tao liền chết cho mày xem!” “Mẹ!” Cố Triển Dật làm như bị uy hiếp của bà dọa rồi, vội vàng ôm lấy bả vai của bà, “Nõan thật sự là một cô gái tốt, xin ngài tin tưởng con trai một lần, được không?” “Tin tưởng mày? Tao chính là vì tin tưởng mày thiếu chút nữa đã để cho Cố Gia chúng ta hổ thẹn!” Ánh mắt rét lạnh của lão phu nhân nhìn Mặc Nõan một cái, khi con ngươi âm độc chống lại con ngươi trong suốt như nước thì giống như hồ nước bình tĩnh đến mức sóng nước chẳng xao, thậm chí một chút e ngại cũng không có, giống như tuyệt đối không sợ hãi sẽ bị đuổi ra ngoài, lão phu nhân tức giận, càng không muốn có liên quan! Thuận tay nắm ly trà trên bàn lên muốn ném cô, nhưng bị Cố Triển Dật tay mắt lanh lẹ mà ngăn cản được, hai người đang lôi kéo, thì anh ta thoáng dùng sức đẩy lão phu nhân một cái, vô ý đẩy bà ngã ngồi lên trên ghế sa lon, lão phu nhân co giật một chút, trước mặt bỗng tối sầm mà ngất đi.
“Mẹ, mẹ, mẹ!” Cố Triển Dật gấp đến độ hô to.
“Bác gái.” Mặc Nõan cũng đi tới, lo lắng kêu mấy tiếng, nhưng mặc kệ bọn họ kêu thế nào, lão phu nhân vẫn hôn mê như cũ.
“Cô tránh ra!” Đột nhiên, Cố Triển Dật hung ác nạt Mặc Nõan một câu, ánh mắt ác độc này cực kỳ chán ghét, sau đó ôm lấy lão phu nhân rồi vội vã bước đi ra ngoài.
Mực Nõan bị anh rống đến nửa ngày cũng còn chưa có phục hồi tinh thần lại, cứng đờ mà nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, thật lâu mới khóc ra.
.
.
.
.
.
“Tiểu thư!” Hai cô giúp việc đi tới vịn cô, và một người hỏi, “Tiểu thư ngài còn ổn đó chứ? Không có bị hù chứ, có muốn tôi gọi điện thoại kêu xe cấp cứu hay không?” “Không có, tôi không sao!” Cô lắc đầu, cục cưng trong bụng làm như cũng cảm thấy cô không vui, nhẹ nhàng động một cái.
“Tôi không sao, các cô đi nghỉ ngơi đi!” Cô lấy tay xoa bụng, nghẹn ngào nói.
“À?” Hai cô giúp việc nhìn nhau, một người nơm nớp lo sợ mà nói: “Tiểu thư, ngài thật sự không có chuyện gì chứ? Phu nhân mới vừa mắng khó nghe như vậy, hơn nữa thiếu gia cũng hung dữ với cô như vậy.
.
.
.
.
.” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không còn tiếng! “Tôi thật sự không sao, các cô đi xuống nghỉ ngơi đi!” Cô gượng cười nói.
Hai cô giúp việc nhìn nhau lần nữa, các cô là tôi tớ không có quyền làm trái với lệnh của chủ, nhún nhường mà đáp một tiếng “Dạ” và sau đó lui xuống.
.
.
.
.
.
Chờ sau khi phòng khách to như thế an tĩnh lại, Mặc Nõan mới thể không chống đỡ nữa mà ngồi xuống, đôi tay đang nâng bụng đội lên, tiếng khóc thút thít ở trong phòng khách yên tĩnh này có vẻ cực kỳ thê lương.
.
.
.
.
.
“Con ngoan, có phải mẹ rất xấu hay không!” Biết rõ lừa gạt là không đúng, mà cô còn ích kỷ lựa chọn lừa gạt, là cô hại Triển Dật bất hiếu, là cô hại bà Cố ngất xỉu! Cô thật sự không nên tìm tới Triển Dật nương tựa, nếu mà bác gái có chuyện gì không hay xảy ra, cô chết cũng sẽ không yên.
.
.
.
.
.
“Con ngoan, lúc này mẹ sẽ dẫn con rời đi, có được hay không?” Cục cưng trong bụng làm như nghe hiểu lời cô, động một cái.
“Con ngoan, cám ơn con, cám ơn con hiểu mẹ!” Phản ứng này của cục cưng làm cho cô có loại kích động muốn nín khóc mỉm cười, cũng may, cũng may, cô có cục cưng làm bạn, cục cưng là hi vọng của cô! .
.
.
.
.
.
Mặc Nõan trở về phòng thu dọn hành lý đơn giản, sau đó kéo valy hành lý, cô cẩm thận mà đỡ xuống, không biết nguyên nhân là do khóc hay là thân thể bản thân không chịu nổi, tầm mắt của cô có chút mơ hồ, cô chau chau mắt, không được rồi! Cô lắc lắc đầu, nhưng vẫn là vô dụng, cảnh tượng trước mặt vẫn lơ lửng ở chỗ cũ.
.
.
.
.
.
Đầu thật choáng váng.
.
.
.
.
.
“Đông đông đông” Valy da trong tay cô lăn xuống, cô chống hai tay lên lan can mới miễn cưỡng mà đứng vững chân, cô ngồi xổm người xuống ngồi ở trên hàng lang, ngực khó chịu đến mức không thở được, giống như bị thiếu oxy.
.
.
.
.
.
“Tiểu thư!” Nghe tiếng động hai người giúp việc chạy về phía phòng khách, thấy cô ngồi ở trên hành lang, vẻ mặt đau đớn, thì hai người cũng có chút sợ hãi.
“Tôi báo cảnh sát, Tiểu Ưu cô đi xem tiểu thư thế nào rồi!” Một cô giúp việc dặn dò với một cô giúp việc khác.
“Được!” Tiểu Ưu lập tức chạy qua phía Mặc Nõan.
Đinh —— Chợt ngoài cửa truyền đến tiếng chuông cửa, cô giúp việc đang gọi điện thoại quay đầu lại, nghĩ thầm là thiếu gia trở lại, để điện thoại xuống rồi chạy qua!