“Lão gia, Bonaparte ở nhà họ Trác cũng mấy thập niên, có mấy lời coi như ngài không muốn nghe, tôi cũng phải nói.”
Trác Nhất Phong xoay người lại, nhìn về phía phía trước, “Ông nói đi, tôi vẫn luôn coi ông là là bạn của tôi.”
”Vậy tôi đã nói, suy bụng tôi ra bụng người, chỉ cần là đứa trẻ, ai không muốn ngay từ nhỏ lớn lên trong điều kiện có cả cha lẫn mẹ? Làm người ba mẹ, lại có ai không muốn cùng con của mình cùng chung quan hệ? Nếu như lúc trước tìm được bảo bối tiểu thư, bảo bối tiểu thư cũng không nhận thức lời nói của ngài, ngài sẽ là loại cảm giác gì?”
“...” Trác Nhất Phong trầm tĩnh trong chốc lát gật đầu nói, “Tôi biết rõ, tôi sẽ để cho Cục Cưng cùng Vinh Ninh gặp mặt, kết quả này được chưa?”
”Ông ngoại! Ông nói là sự thật sao?” Cục cưng nghiêng người về phía trước, ở giữa băng ghế trước thò đầu ra nói, “Ông thực đáp ứng cháu có thể cùng ba Vinh Ninh gặp mặt? Còn để cho cháu đi tìm ông nội cùng bà nội?”
Trác Nhất Phong nhìn xem Cục Cưng bộ dáng mừng rỡ, mới biết được vừa rồi chính mình thiếu chút nữa bởi vì nhất thời khí phách còn đối với Cục Cưng vẫn không được thục tâm hồn tạo thành tổn thương, Bonaparte cùng An Bảo Bối lời nói hoàn hảo, làm cho mình dù cho tỉnh ngộ, mới không có quyết tuyệt như vậy, nếu không, cục cưng của ông có lẽ thực sẽ rời đi bên cạnh ông cũng nói không chừng.
”Đương nhiên.” Trác Nhất Phong sủng ái vuốt xuôi sống mũi của Cục Cưng, “Cùng Vinh Ninh còn có người nhà của anh ta gặp mặt, đó là bản chất con người, tôi là không nên ngăn trở, kém một chút sẽ phải tước đoạt Cục Cưng cùng ba cơ hội quen biết nhau, nói một cách chính xác, cũng có thể là mình mới đúng.”
Cục cưng lắc đầu rất hiểu chuyện nói, “Cháu biết ông không phải là người như vậy, chỉ là bởi vì Cục Cưng chọc ông ngoại tức giận, cho nên ông ngoại mới khẩu thị tâm phi nói như vậy.”
”Ngoan.” Trác Nhất Phong vui mừng cười cười, “Phải nói tức giận cũng là do thằng nhóc nhỏ Vinh Ninh kia, làm sao sẽ tức giận vì Cục Cưng? Cục cưng vừa rồi không có làm sai.”
”Dạ! Cục cưng thích nhất ông ngoại!” Cục cưng thò đầu ra, ở trên gò má của Trác Nhất Phong hôn một cái, Trác Nhất Phong nhướn mày hỏi thăm, “Như vậy là ông ngoại tốt hay là ông nội cùng bà nội kia của cháu tốt?”
”Dạ...” Cục cưng chuyển đảo mắt, cười hì hì đạo, “Ở nhà ông ngoại, ông ngoại đối với cục cưng tốt nhất, ở nhà ông nội, ông nội cùng bà nội đối với Cục Cưng tốt nhất! Dù sao ông ngoại, ông nội và bà nội, Cục Cưng đều là thích nhất, so với mẹ còn thích mẹ hơn!”
”Tiểu tử, miệng lưỡi của cháu liền so cái gì cũng còn muốn ngọt hơn.”
”Hì hì...”
An Bảo Bối nhìn xem một già một trẻ bóng dáng cười khẽ, nghiêng đầu đối với Trác Văn Dương bày tỏ cảm giác nói, “Em trai, cám ơn em.”
Em trai... Xưng hô thế này, phỏng đoán cả đời cũng sẽ không thay đổi, Trác Văn Dương mặt lộ vẻ khổ sở nói, “Không có gì, chị gái, đây là em phải làm.”
An Bảo Bối hài lòng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, vừa vặn có thể thấy đến hồ đối diện tháp cao trong thành phố A, hay là hai mắt đột nhiên xuất hiện ảo giác, hay là bởi vì trong lòng cái vị trí kia, vẫn là đang suy nghĩ gì, thế nhưng xuất hiện hình ảnh Vinh Ninh, cô không nhịn được nằm sấp ở trên cửa kính xe, nhìn đối diện vài lần, em bé mặt đáng yêu bởi vì bị bệnh mà khuôn mặt hốc hác...
Có một số việc là không gấp được, bằng không hết sức dễ dàng sắp thành lại bại, bất kể như thế nào, đầu tiên trước hết để cho Trác Nhất Phong đối với Vinh Ninh thay đổi cách nhìn mới được...